[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 808: Vui Mừng Đến Muốn Khóc (2)


Chương 808: Vui Mừng Đến Muốn Khóc (2)
Chương 808: Vui Mừng Đến Muốn Khóc (2)
Chương 808: Vui Mừng Đến Muốn Khóc (2)
Ngay từ đầu Tước Tước còn tràn đầy hưng phấn nghe, nhưng khi nghe đến phía sau thì lập tức sợ tới mức bổ nhào về phía Tô Oanh ôm chặt eo nàng.
"Tỷ tỷ, Tước Tước sợ người xấu."
"Cho nên sau khi Tước Tước lên bờ cho dù làm gì cũng phải đi theo sát ca ca và tỷ tỷ biết không?" Trẻ con luôn có tính chơi đùa, sau khi lên bờ rất dễ bị những thứ mới lạ kia hấp dẫn, một khi không để ý sẽ chạy lung tung, bây giờ để cô bé có tâm lý đề phòng cũng không phải là chuyện xấu.
"Biết tỷ tỷ, Tước Tước nhất định không chạy lung tung."
Tô Oanh cũng sợ làm cô bé sợ quá nên đã nói một vài chuyện thú vị để dời đi sự chú ý của cô bé.
Mấy ngày sau đó, con thuyền di chuyển coi như thuận lợi, ông trời tác hợp vẫn luôn là trời trong nắng ấm.
Đêm nay vào lúc nửa đêm, Tô Oanh đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng báo động của máy thăm dò.
Nàng nhanh chóng ngồi dậy mở màn hình máy dò ra thì phát hiện thuyền của bọn họ đã cách bãi đá ngầm rất gần.
Tô Oanh ngồi dậy từ trên giường rồi đi ra ngoài, đi tới boong tàu đã nhìn thấy Mạc Đồ đứng trên boong tàu, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại.
"Tô nữ hiệp, trễ như vậy sao vẫn còn chưa ngủ?"
Tô Oanh nhìn máy thăm dò trên tay nói: "Chúng ta sắp đến bãi đá ngầm rồi, buổi tối đi vào đó bất cứ lúc nào cũng có thể bị chạm với bãi đá ngầm, ta không yên tâm."
Mạc Đồ nhíu mi, bãi đá ngầm quả thật phải cẩn thận: "Ta sẽ quan sát ở phía dưới, có việc cứ việc gọi ta."
Tô Oanh gật đầu đi lên khoang lái.
Hiện tại vì để an toàn khi đi thuyền, mỗi ngày thủ lĩnh cướp biển sẽ lái thuyền đến giờ Tý rồi Tô Oanh sẽ cho hắn ta nghỉ ngơi, bây giờ vẫn còn chưa tới, người kia vẫn còn ở trong khoang lái.
Thủ lĩnh cướp biển thấy Tô Oanh đi vào cả người lập tức cứng ngắc: "Nữ hiệp, sao nữ hiệp lại tới đây?"
"Có phải sắp đến bãi đá ngầm rồi không."
Thủ lĩnh cướp biển nghe Tô Oanh nói như vậy mới khôi phục lại tinh thần: "Đúng rồi, hẳn là sắp tới rồi."
"Ban đêm đi càng không an toàn, trước tiên tìm một chỗ đậu thuyền, ngày mai bình minh rồi mới đi."
Thủ lĩnh cướp biển gật đầu, vốn bãi đá ngầm đã nguy hiểm huống chi lại là buổi tối.
Tô Oanh bảo tên thủ lĩnh cướp biển đi nghỉ ngơi. Hắn ta ở trên biển nhiều năm, kinh nghiệm đối phó với những chuyện này vẫn phong phú hơn bọn họ, khi đi qua bãi đá ngầm hắn ta nhất định phải lấy lại mười hai vạn phần tinh thần.
Ban đêm, Tô Oanh và Mạc Đồ đều không ngủ. Tuy rằng thuyền đã ngừng lại nhưng trên biển có gió có dòng nước ngầm, sau khi ngủ cũng không ai biết bọn họ sẽ bị đưa đến nơi nào, cho nên bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến hướng đi của thuyền.
Tô Oanh đứng trên boong tàu, nhìn biển rộng yên lặng trong bóng đêm sóng ngầm mãnh liệt, giống như là một con thú to lớn có thể nuốt chửng tất cả mọi thứ.
"Ngươi đi ngủ đi, ban đêm ta canh giữ là được." Mạc Đồ nói.
Tô Oanh cảm thấy hai người canh giữ cũng không cần thiết, lập tức đứng lên nói: "Ngươi canh chừng trước nửa đêm, sau nửa đêm ta sẽ tới thay ca của ngươi."
"Được."
Tô Oanh trở lại khoang thuyền, đến khi nàng mở mắt ra thì trời bên ngoài đã sáng.
Chiếc thuyền này lay động quả nhiên làm cho người ta buồn ngủ.
Nàng nhanh chóng đứng lên mặc quần áo đi ra, thấy Mạc Đồ vẫn còn ngồi trên boong tàu.
"Xin lỗi, tối hôm qua không dậy được."
Mạc Đồ không để ý cười cười: "Không sao, dù sao ta cũng không ngủ được."
"Ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Mạc Đồ lắc đầu: "Đêm qua ta câu được một ít cá, ta đi làm bữa sáng trước." Nói xong, hắn ta lập tức đứng dậy đi về phía khoang thuyền.
Tô Oanh lấy dụng cụ rồi mở ra, phát hiện bọn họ cách bãi đá ngầm lại gần hơn một chút, hẳn là tối hôm qua sóng biển quay cuồng nên đẩy thuyền qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận