[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 809: Sương Mù Dày Đặc (1)


Chương 809: Sương Mù Dày Đặc (1)
Chương 809: Sương Mù Dày Đặc (1)
Chương 809: Sương Mù Dày Đặc (1)
Tên thủ lĩnh cướp biển cũng đi lên, biết sắp đến bãi đá ngầm nên hắn ta cũng không dám xem nhẹ, dù sao hắn ta cũng ở trên con thuyền này, hắn ta không muốn chết.
Tô Oanh đi tới khoang lái nói: "Lát nữa ngươi đi theo phương hướng ta nói với ngươi."
"Nữ hiệp biết làm thế nào để tránh đá ngầm sao?"
"Ừ."
"Được."
Sau khi thủ lĩnh cướp biển khởi hành, con thuyền nhanh chóng di chuyển vào một bãi đá ngầm.
Sau khi tiến vào, Tô Oanh phát hiện bên trong này không chỉ có đá ngầm mà còn có rất nhiều đá nổi.
"Để ta tới cầm lái."
Thủ lĩnh cướp biển hơi lo lắng: "Trước đây nữ hiệp đã từng lái thuyền chưa?"
Đương nhiên là nàng đã từng lái thuyền, chỉ là thuyền cổ như vậy thì vẫn là lần đầu tiên: "Thử trước."
Nói xong, nàng cầm bánh lái dựa theo gợi ý trên dụng cụ tiến hành né tránh mỗi một bước đều đi vô cùng cẩn thận.
May mà con thuyền này của bọn họ không lớn, lúc né tránh tương đối nhanh nhẹn.
Ngay khi Tô Oanh cho rằng bọn họ đã sắp rời khỏi bãi đá ngầm thì trên dụng cụ đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo, nàng vội vàng dừng thuyền lại.
Tô Oanh nhìn cảnh báo trên dụng cụ phát hiện phía trước bốn phương tám hướng đều là đá ngầm, dĩ nhiên không có lối để đi qua.
"Chuyện này là thế nào?"
Thủ lĩnh cướp biển chạy ra bên ngoài xem xét tình hình, nhìn tảng đá ngầm ở phía trước không khỏi nghi ngờ: "Kỳ lạ, tảng đá ngầm này biến thành như thế này từ khi nào?"
"Đá nổi sẽ di chuyển, không giống cũng là bình thường."
Tô Oanh không phát hiện ra lối thoát trên dụng cụ, nàng đi ra ngoài thuyền, lấy kính viễn vọng ra quan sát tình hình xung quanh, phát hiện bốn phía bọn họ đều bị đá nổi vây quanh, lối ra duy nhất thì phía dưới có thể còn có đá ngầm, tình huống quỷ quái này bọn họ làm sao để đi qua đây.
"Có chuyện gì vậy? Khoảng trống đó không thể vượt qua sao?" Mạc Đồ đứng trên boong tàu hỏi.
Tô Oanh lắc đầu: "Phía dưới có bãi đá ngầm."
Vị trí hiện tại của bọn họ cũng không dễ lui, nếu không qua được thì sẽ bị vây chết ở chỗ này.
Tô Oanh trở lại khoang thuyền thay một bộ quần áo lặn, nàng muốn xuống biển xác định xem bãi đá ngầm cách mặt nước biển bao nhiêu, có thể để cho thuyền của bọn họ đi qua hay không.
Mạc Đồ nhìn ra Tô Oanh muốn xuống biển thì lập tức giữ chặt nàng: "Để ta đi cho."
"Không cần, ngươi ở trên thuyền lúc nào cũng phải chú ý hướng gió. Nếu lúc này mà có gió sẽ làm tăng nguy cơ thuyền chạm vào đá ngầm." Nói xong, Tô Oanh hơi làm nóng người sau đó lập tức lao xuống biển.
Nước biển lạnh như băng trong nháy mắt vây quanh nàng, cũng may quần áo lặn có thể khống chế nhiệt độ, tuy rằng thời gian có hạn nhưng cũng mạnh hơn là không có.
Tô Oanh nhanh chóng bơi về phía lỗ hổng, sau khi tới gần, nàng lấy công cụ chiếu sáng ra có thể nhìn thấy rõ ràng tảng đá ngầm nấp ở phía dưới.
Tảng đá ngầm này lớn hơn nhiều so với nàng tưởng tượng, nó ẩn dưới nước biển giống như một ngọn đồi nhỏ.
Tô Oanh bơi qua, trở lại không gian lấy ra dụng cụ đo đạc, bắt đầu khảo sát độ rộng của đoạn đá ngầm này cùng độ cao của điểm cao nhất.
Sau khi tính toán xong nàng lại bơi trở lại bên cạnh tàu để đo độ mớn nước của con tàu, xác định xem con tàu có thể đi qua trên tảng đá ngầm hay không.
Bóng dáng Tô Oanh bơi tới bơi lui giữa thuyền với đám đá ngầm cũng không chú ý tới phía sau nguy hiểm đang đến gần.
Khi nàng trở lại bãi đá ngầm để xác nhận cuối cùng thì đàn cá mập đã từ từ đến gần nàng.
Mạc Đồ cầm kính viễn vọng, liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy vây cá mập, trái tim hắn ta đều vọt lên cổ họng.
Mạc Đồ nhanh chóng trở lại khoang thuyền, lúc đi ra trong tay đã có thêm một cái xiên cá.
Chỉ là thuyền có khoảng cách nhất định với bãi đá ngầm, cái xiên cá của hắn ta không thể có tầm bắn xa như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận