[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 81: Sợ Ngươi Tưởng Không Rõ (1)


Chương 81: Sợ Ngươi Tưởng Không Rõ (1)
Chương 81: Sợ Ngươi Tưởng Không Rõ (1)
Chương 81: Sợ Ngươi Tưởng Không Rõ (1)
Nhị Bảo vui vẻ nhận điểm tâm mở ra, bên trong là bánh mứt táo thơm ngào ngạt.
"Nương cũng ăn."
Tô Oanh cười lắc đầu, nàng đã ăn no ở trong thành: "Nương không đói bụng, các con ăn đi."
Tô Oanh đang chuẩn bị tìm đất trống nghỉ một lát, đã thấy một nữ tử bước chân lảo đảo đi đến trước mặt nàng quỳ xuống.
"Vương phi, cầu xin ngươi cứu tì thiếp đi, tì thiếp sắp không sống nổi nữa."
Tô Oanh nhíu mày, tầm mắt u lãnh rơi xuống trên người nàng ta: "Ngươi ai?"
Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đầy bùn và nước mắt, cũng là nước mắt cọ rửa dơ bẩn trên mặt nàng ấy, làm Tô Oanh thấy rõ bộ dáng của nàng ấy.
Tô Oanh nhíu chặt mày: "Ngươi là Lâm Thù Du?"
Lâm Thù Du kiều nhu gật đầu: "Đúng là tì thiếp, xin Vương phi thu lưu tì thiếp đi."
Tô Oanh phi một tiếng đen đủi, thật đúng là xem nàng là nhà từ thiện, tiểu lão bà của Tiêu Tẫn đều tới chạy trước mặt nàng cầu cứu rồi!
Tiêu Tẫn nghe thấy động tĩnh, đang chuẩn bị từ trên xe ngựa xuống, đột nhiên đã đối diện với đôi mắt hơi lạnh kia của Tô Oanh.
Lại thấy Lâm Thù Du quỳ trên mặt đất, mày hắn cũng hơi nhíu lại không thể thấy.
Tô Oanh vẻ mặt đen đủi đứng dậy nhìn Tiêu Tẫn: "Tiểu lão bà của ngươi, chính ngươi giải quyết, đừng chuyện gì cũng đều tới trước mặt ta."
Lâm Thù Du lại như là nhận định Tô Oanh, chỉ kém nhào qua ôm lấy đùi nàng: "Vương phi, cầu xin người, tì thiếp thật sự không chịu nổi nữa hu hu hu..."
"Vậy ngươi cầu xin Tiêu Tẫn đi, ngươi tới cầu xin ta làm gì?"
Trong lòng Lâm Thù Du chính là rõ ràng, hiện tại hai chân Tiêu Tẫn tàn phế, nào có thể lợi hại bằng Tô Oanh, hơn nữa, nàng ấy cầu xin Tiêu Tẫn, Tiêu Tẫn tuyệt đối sẽ không để ý đến nàng ấy.
"Vương phi, nếu Vương phi nguyện ý thu lưu tì thiếp, tì thiếp nguyện ý lấy đồ vật quan trọng làm trao đổi."
Tô Oanh liếc nàng ấy một cái: "Thứ gì?"
Vẻ mặt Lâm Thù Du thần bí đè thấp giọng nói: "Chứng cứ phụ thân ta và Đại hoàng tử cấu kết, thư từ bọn họ qua lại."
Lâm Thù Du là thứ nữ trong phủ Công Bộ Thượng Thư, lúc trước là Hoàng Hậu chỉ điểm đưa đến vương phủ làm thiếp cho Tiêu Tẫn, tuy Tiêu Tẫn cũng chưa từng vào trong phòng của nàng ấy, nhưng trên danh nghĩa cũng là người của hắn.
Mặt Tô Oanh không biểu tình tiếp tục nói: "Thư kia có thể chứng minh trong sạch của Tiêu Tẫn, khiến chúng ta trở về Kinh Thành sao?"
Lâm Thù Du nghẹn họng: "Có thể, đại khái không thể."
"Vậy ta muốn làm cái gì?"
Lâm Thù Du vội la lên: "Vạn nhất, vạn nhất có tác dụng thì sao, còn có tì thiếp ăn không nhiều lắm, cũng tuyệt đối sẽ không thêm phiền toái cho Vương phi và Vương gia."
"Thư đâu, lấy ra xem." Tiêu Tẫn đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Thù Du vừa nghe có hi vọng, nhanh lấy thư viết giấu ở trên người ra.
Tiêu Tẫn mở giấy viết thư ra xem, nội dung trên thư viết vô cùng mịt mờ, người khác vừa thấy là không nhìn ra cái gì khác thường, nhưng Tiêu Tẫn lại có thể nhìn ra một chút chuyện liên hệ.
Mặt hắn không tỏ vẻ cất thư đi, nhìn về phía Tô Oanh: "Có thể tạm thời giữ lại."
Tô Oanh xuy một tiếng: "Tùy ngươi, nhưng từ lời tục tĩu lúc trước ta nói, nếu nàng trêu chọc ra phiền toái, hoặc là xúc phạm tới người của ta, ta lập tức bóp vỡ đầu của nàng."
Lâm Thù Du kinh hãi dùng đôi tay che đầu mình lại: "Vương phi yên tâm, tì thiếp tuyệt đối sẽ không làm ra bất kì chuyện ngu xuẩn gì!"
Tô Oanh không để ý đến nàng ấy mà tìm đất trống ngồi xuống.
Khương thị đỡ Trình Minh đã tỉnh lại đến trước mặt Tô Oanh quỳ xuống: "Cảm ơn ân cứu mạng của phu nhân."
Tô Oanh nhìn về phía hai người: "Tỉnh, đỡ sốt rồi sao?"
Trình Minh nâng mặt tái nhợt lên nói: "Buổi sáng cũng đã bớt sốt, thân thể đã không có trở ngại, may nhờ có thuốc của phu nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận