[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 818: Thật Sự Rất Ngon (2)


Chương 818: Thật Sự Rất Ngon (2)
Chương 818: Thật Sự Rất Ngon (2)
Chương 818: Thật Sự Rất Ngon (2)
Thủ lĩnh cướp biển hơi ngượng ngùng: "Đúng vậy."
Tô Oanh cảm thấy thủ lĩnh cướp biển không cần phải lừa gạt nàng, hắn ta cũng không có lá gan này nên lập tức ra hiệu bảo hắn ta có thể tăng tốc.
Chỉ là con thuyền này xem như vừa cũ vừa nhỏ, cho dù là tăng tốc cũng không nhanh hơn được mấy.
Chiếc thuyền nhỏ phía trước thấy thuyền của họ đến gần, tất cả đều lui sang hai bên.
Tô Oanh chú ý tới người ở phía sau thuyền nhỏ trong tay cầm thứ gì giống như là đang chuẩn bị làm gì đó.
Đợi đến khi hai bên gặp nhau, người của đối phương đột nhiên vung dây thừng trong tay móc chặt vào lan can sau đó thuận thế bò lên.
Tô Oanh ra hiệu bảo Mạc Đồ dẫn theo Tước Tước trở về khoang thuyền, nàng đứng ở bên cạnh lan can nhìn những người này gian nan muốn leo thuyền cười lạnh một tiếng.
Nhìn thấy một tên cướp biển sắp bò lên, chỉ thiếu hai ba thước, Tô Oanh từ từ cầm lấy móc trên lan can ném xuống biển.
Đối phương giật mình cũng thuận thế rơi xuống biển.
Tô Oanh giống như là đang hưởng thụ, cả đám hải tặc bị nàng ném từng người từng người xuống biển, có mấy tên hải tặc trực tiếp đụng vào dưới thuyền, máu ngay lập tức phun ra, máu đỏ tươi nhanh chóng lan tràn trong nước biển.
Từ đầu đến cuối trên mặt Tô Oanh đều hiện lên vẻ vô cùng lạnh lùng, những người này chết chưa hết tội, chỉ là nàng lười tự mình ra tay.
Thuyền càng đến gần Tấn quốc thì càng có nhiều thuyền, bọn họ chỉ có thể chạy chậm lại.
Bằng mắt thường đã có thể nhìn thấy bến tàu Tấn quốc. Hôm nay trước khi trời tối bọn họ có thể cập bến.
"Nữ hiệp, thuyền muốn cập bến cần thông hành, nếu không có giấy thông hành thì không thể xuống thuyền." Thủ lĩnh cướp biển nhìn về hướng Tấn quốc nói.
"Trước đây các ngươi lấy giấy thông hành từ đâu?"
"Bỏ bạc để mua từ trong tay quan lại ở bến tàu."
"Vậy thì đi mua một tờ nữa."
Thủ lĩnh cướp biển hơi khó xử: "Nữ hiệp, thời điểm chúng ta mua đã là mấy năm trước rồi, quan lại quen biết lúc trước đã bị thay đổi từ lâu. Hiện tại chúng ta không quen biết những người trên bến tàu này."
"Chờ đến gần bến tàu rồi nói sau." Nếu lúc trước chuyện có thể giải quyết bằng bạc thì bây giờ làm chắc cũng không khó.
Tên thủ lĩnh cướp biển gật đầu rồi chậm rãi đi theo một con thuyền lớn phía trước đi vào bến tàu.
Vừa cập bờ đã có quan binh nhìn về phía bên này chỉ huy bọn họ neo đậu thuyền tốt.
Thuyền vừa cập bến những quan binh kia lập tức cầm thang đi tới trên thuyền bắt đầu tiến hành kiểm tra trong ngoài thuyền.
Thủ lĩnh cướp biển đã đi xuống từ trong khoang lái, cười nói với quan sai cầm đầu: "Quan gia, đây là lần đầu tiên chúng ta trở lại Tấn quốc, trong tay còn thiếu một tờ giấy thông hành, ngài xem bên này có thể có cách gì làm được không."
Quan binh kia nhìn từ trên xuống dưới đánh giá bọn họ một lượt, thấy dáng vẻ bọn họ luộm thuộm, thái độ cũng cực kỳ kiêu căng: "Đến Tấn quốc làm gì?"
Tên thủ lĩnh cướp biển cười nói: "Chúng ta là người dân trên đảo, muốn đến mua vài thứ. Ngài xem có thể làm dễ dàng một chút không."
Quan binh nghe xong tầm mắt lập tức chuyển đến trên người Tô Oanh, đưa tay muốn sờ lên mặt Tô Oanh.
Da đầu tên thủ lĩnh cướp biển tê dại, vô cùng nhanh nhẹn xê dịch sang bên cạnh, để tránh mình tai bay vạ gió trở thành cá trong chậu.
"Trong khoang thuyền trống rỗng, một khắc đồng hồ là có thể xong việc, hầu hạ quan gia thoải mái thì có gì không thể làm được chứ?" Quan sai mang vẻ mặt đáng khinh.
Chỉ là tay của tên quan sai còn chưa đụng phải Tô Oanh thì đã bị một tay ngăn lại.
Quan sai không vui đảo mắt lập tức đối mặt với đôi mắt hoa đào cười như không cười của Mạc Đồ, có lẽ gió biển thổi mạnh, khóe mắt hắn ta đã hơi đỏ lên.
"Quan gia cầm bạc đến hoa lâu, cô nương xinh đẹp gì không có chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận