[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 820: Có Ngọt Như Ngươi Không (2)


Chương 820: Có Ngọt Như Ngươi Không (2)
Chương 820: Có Ngọt Như Ngươi Không (2)
Chương 820: Có Ngọt Như Ngươi Không (2)
Động tác của đầu bếp sau quán cơm cũng nhanh nhẹn, rất nhanh mấy món ăn đã được bưng lên.
Tô Oanh cầm một ít đồng từ trên người đưa cho tiểu nhị: "Tiểu ca, chúng ta đến đây mua đồ, đối với nơi này cũng không hiểu rõ nên muốn hỏi ngươi một chút. Nơi này là chỗ nào của Tấn quốc, từ bên này đi ra ngoài có thể đến Sở quốc không?"
Mí mắt Mạc Đồ nâng lên nhưng cũng không nói gì.
Tiểu nhị được thưởng tiền miệng cũng lanh lợi nói: "Ngài là từ nước ngoài đến đúng không? Chúng ta đây là thành Hải Dương, đông tây nam bắc, ngoại trừ phía bắc là đi vào đất liền ra thì ba mặt còn lại đều là biển. Nơi này cách Sở quốc khá xa, ngài phải đi thẳng về phía bắc, lát sau ngài đến thư cục mua một tấm bản đồ, bên trên đều có dấu hiệu rõ ràng đây. Ngài muốn đi Sở quốc làm việc hay là tìm người thân vậy?"
Tô Oanh nói: "Có chút việc. Nhưng chúng ta đến Tấn quốc cũng chỉ có một tấm giấy thông hành tạm thời, sợ là không đi xa như vậy được."
Tiểu nhị hí một tiếng: "Cái này cũng không rắc rối, chỉ là phải tốn chút bạc đi quan phủ làm một văn điệp thông quan. Tuy nhiên phải có quan hệ mới được, dù sao không phải người nào cũng có thể làm được."
"Có người trung gian làm cái này không?" Mạc Đồ lại lấy một ít đồng trên người ra đặt lên bàn.
Tiểu nhị thấy tiền lại càng tươi cười hơn: "Có có, mấy ngài cũng biết thành Hải Dương chúng ta dựa vào biển, có rất nhiều khách nhân giống như ngài, mấy ngài nếu cần thì để tiểu nhân lập tức đi tìm tới cho ngài."
"Vậy làm phiền."
Tô Oanh phát hiện món ăn bên thành phố Hải Dương đều có vị ngọt, nàng cũng không thích lắm.
"Tuy rằng thịt gà này hơi nhạt nhẽo nhưng đã được ướp dầu, thích hợp hơn với khẩu vị của ngươi."
Tô Oanh nhìn con gà bị đẩy tới trước mặt ngạc nhiên nhìn hắn ta một cái.
Mạc Đồ không tránh né ánh mắt của nàng mà tiến tới gần nàng một chút nói: "Sao vậy?"
Cơ thể Tô Oanh lui về phía sau một chút kéo dài khoảng cách với hắn ta: "Ngươi quan sát rất cẩn thận."
Mạc Đồ nở nụ cười, khóe mắt đều choáng váng phong tình: "Đồ ăn một tháng trước của ngươi đều là do ta làm."
Tô Oanh gắp một miếng thịt gà bỏ vào miệng, ánh mắt lại cảnh cáo nhìn hắn ta: "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta." Với vẻ hung hăng: "Ta sợ rằng sẽ không nhịn được mà đánh ngươi."
Ý cười trên mặt Mạc Đồ thật sự cứng đờ: "Nữ nhân đúng là không thú vị."
Lúc ba người ăn no tiểu nhị đã quay lại còn dẫn theo người trung gian, là một nam nhân trung niên để râu dê, người tên là Bách Sự Cao.
"Mấy ngài định đi đến nơi nào? Văn điệp thông quan này cũng chia làm vài loại, một loại là thời gian một tháng, còn lại là thời gian một năm. Giống như người ngoài các ngài không có đinh tịch ở Tấn quốc, nhiều nhất cũng có thể làm thông quan một năm. Nếu là mấy vị phải ở lại lâu thì vẫn nên làm thời gian một năm sẽ tốt hơn."
Một năm, cho dù như thế nào Tô Oanh cũng phải đi ra khỏi Tấn quốc.
"Một năm cần bao nhiêu bạc?"
"Năm lượng bạc một người, nhanh nhất ngày mai là có thể làm xong."
Bọn họ đều không biết giá cả, nhưng năm lượng đối với Tô Oanh thì trong phạm vi chấp nhận được.
Nàng cầm năm lượng bạc nói rõ với Bạc Sự Cao sau khi việc thành thì sẽ bổ sung số tiền còn lại.
Vốn làm thứ này chi phí cũng chỉ tốn mười mấy tiền đồng, bạc này đều là tiền nhân tình, Bách Sự Cao cũng đồng ý, ước định trưa mai sẽ giao văn điệp thông quan cho bọn họ ở quán ăn này.
Sau khi bàn bạc xong, mấy người Tô Oanh ra khỏi nhà hàng lập tức tìm một khách điếm dừng chân.
Mạc Đồ thấy Tước Tước tràn đầy hứng thú nên dự định dẫn cô bé ra đường cái chơi.
Tô Oanh cũng muốn tìm hiểu tình hình bên này nên đã đi theo.
Là một thành ven biển có thương mại phát triển, thành Hải Dương vô cùng náo nhiệt, trên đường phố đều là người buôn bán và người đi bộ qua lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận