[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 825: Ta Không Bao Giờ Lừa Người (1)


Chương 825: Ta Không Bao Giờ Lừa Người (1)
Chương 825: Ta Không Bao Giờ Lừa Người (1)
Chương 825: Ta Không Bao Giờ Lừa Người (1)
Nhưng nếu hắn ta cố ý muốn đi theo nàng, vậy thì lai lịch của hắn ta nhất định phải thẳng thắn với nàng. Nhưng nhìn bộ dạng của Mạc Đồ như không có ý định nói, cho nên nàng sẽ không đem một tai họa ngầm không rõ này về Sở quốc.
"Vậy chúng ta sẽ đi Sở quốc cùng ngươi."
Tô Oanh liếc hắn ta một cái, dù sao hiện tại cách lúc ra khỏi Tấn quốc còn một khoảng thời gian nữa, hắn ta muốn đi theo thì cứ đi.
"Tùy ngươi."
Ba người thu dọn hành lý rồi rời khỏi khách điếm. Vì để thuận tiện đi đường nên Tô Oanh dự định đi mua một chiếc xe ngựa, miễn cho phải đi bộ suốt dọc đường.
"Nói đến cũng kỳ lạ, tối hôm qua làm loạn ra trận chiến lớn như vậy, hôm nay lại không có một chút động tĩnh gì." Nếu những người đó là đầu sỏ ở đây, chịu thiệt thòi lớn như vậy dưới tay Tô Oanh, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nàng, nhưng bọn họ đi trên đường cái lại không nhận thấy có bất kỳ điều gì không ổn.
Những tên vô lại kia giống như là những con linh cẩu quỷ quyệt, không lấy lại được địa bàn sẽ không bỏ qua, chỉ là không biết đang kìm nén thủ đoạn bỉ ổi gì mà thôi.
Đám người Tô Oanh hỏi đến nơi mua bán xe ngựa, trước tiên đi mua một chiếc xe ngựa không nhỏ rồi chọn ra hai con ngựa, một con ngựa trẻ khỏe mạnh, một con ngựa già biết đường.
Sau khi đi ra bọn họ lại mua một ít lương khô trong cửa hàng rồi mới lên xe ngựa chuẩn bị rời khỏi thành.
Xe ngựa của bọn họ vừa rời đi đã có một bóng người đi ra từ phía sau.
Thành Hải Dương tuy phồn hoa nhưng cũng không quá một canh giờ xe ngựa của bọn họ đã ra khỏi thành.
Mạc Đồ ngồi bên ngoài lái xe, Tô Oanh và Tước Tước ngồi trong xe.
"Tỷ tỷ, chúng ta muốn đi đến nơi nào?"
"Tước Tước muốn đi đâu?"
"Ca ca tỷ tỷ đi đâu, Tước Tước sẽ đi nơi đó."
Tô Oanh xoa xoa đầu cô bé kia: "Được."
Rất nhiều xe ngựa từ thành đến nơi khác, phần lớn là xe ngựa chở hàng đến thành Hải Dương buôn bán.
Tô Oanh lấy bản đồ mua ở thư cục ra dùng bút than vẽ một đường trên đó, tuyến đường này là khoảng cách ngắn nhất từ Tấn quốc đến Sở quốc, nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng phải vượt qua hơn một nửa Tấn quốc mới có thể xuất cảnh từ phía bắc.
"Buổi trưa có muốn nghỉ ngơi không?" Bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng nói của Mạc Đồ.
Tô Oanh không cần nghỉ ngơi nhưng sợ Tước Tước chịu không nổi nên đã bảo Mạc Đồ có thể tìm một chỗ ăn cơm trưa.
Gần trưa, Mạc Đồ tìm một chỗ dừng xe bế Tước Tước xuống.
"Nghỉ ngơi một lát trước." Mạc Đồ lấy màn thầu buổi sáng mua từ trong tay nải ra đưa cho hai người.
Tô Oanh nhận màn thầu cắn một miếng, tầm mắt vẫn chú ý tình hình chung quanh.
"Tỷ tỷ, ta, bụng ta hơi khó chịu."
Tô Oanh quay đầu lại lập tức thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tước Tước nhịn đến đỏ lên.
"Tỷ tỷ dẫn ngươi đi giải quyết."
Tước Tước gật đầu theo sau Tô Oanh đi về phía núi rừng đằng sau.
Tô Oanh dẫn cô bé đến dưới một cái cây: "Đi đi, tỷ tỷ sẽ ở bên cạnh trông chừng cho ngươi."
"Vâng."
Tô Oanh tiện tay cầm một viên kẹo đang chuẩn bị cho vào miệng thì lập tức cảm giác được một luồng sát khí đập vào mặt.
Đồng tử nàng trầm xuống rút dao găm bên hông ra lập tức phi tới chỗ phát ra luồng khí.
"Cheng"
Âm thanh vũ khí va chạm vang lên trong không khí, Tước Tước sợ tới mức hét lên một tiếng, vội vàng xách quần chạy đến bên cạnh Tô Oanh.
Tô Oanh bảo vệ cô bé ở phía sau chú ý tình hình chung quanh.
Hai bóng người màu xanh lá cây từ trên trời giáng xuống trước mặt các nàng.
Tô Oanh lạnh lùng nhìn bọn họ: "Là ai?"
Đối phương lạnh lùng đáp: "Phái Hồng Ma."
Tô Oanh cau mày, vậy mà người của Hồng Ma lại có thể tìm được nàng chính xác như vậy? Thế lực này có phải hơi lớn quá rồi không?
"Chỉ bằng hai người các ngươi?"
"Hồng Ma bảo ngươi chết canh ba, Diêm Vương không dám giữ ngươi đến canh năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận