[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 827: Sau Một Đêm Đầu Đã Bạc (1)


Chương 827: Sau Một Đêm Đầu Đã Bạc (1)
Chương 827: Sau Một Đêm Đầu Đã Bạc (1)
Chương 827: Sau Một Đêm Đầu Đã Bạc (1)
Mạc Đồ nhìn biểu cảm tức giận của nàng, ánh mắt có chút đau buồn: "Điều ngươi muốn biết ta đều đã hỏi giúp ngươi, hang ổ của Hồng Ma ở kinh đô của Tấn quốc, Đạc thành. Nếu ngươi muốn tiêu diệt hang ổ của hắn ta thì phải đến Đạc thành."
Ánh mắt Tô Oanh híp lại, không chút che dấu nghi ngờ hỏi: "Làm sao ta biết chắc chắn ngươi nói thật hay nói dối?"
Mạc Đồ cười đến vô tội lại quyến rũ: "Nếu là giả thì ngươi sẽ giết ta."
Đôi mắt phượng của Tô Oanh nặng nề nhìn hắn ta: "Mạc Đồ, tốt nhất là ngươi nói thật."
Mạc Đồ đột nhiên tiến lại gần, vẻ mặt buồn bã: "Nếu là lừa gạt ngươi, ngươi thật sự sẽ lấy mạng ta sao?"
Tô Oanh liếc nhìn đôi mắt to ngạc nhiên và lo lắng của Tước Tước cuối cùng nhịn xúc động xuống khóa cổ họng hắn ta: "Ta cũng không gạt người."
Trong mắt Mạc Đồ thoáng hiện lên một tia tối tăm cười nói: "Yên tâm, tuyệt đối không lừa ngươi."
Tô Oanh vẫn đến phía sau ngôi miếu đổ nát nhìn một chút, nhưng không phát hiện thi thể hai người kia, nàng nhíu mày, xem ra bí mật của Mạc Đồ càng ngày càng nhiều.
Muốn đi Đạc thành, vậy lộ trình của bọn họ sẽ thay đổi. Tuy nhiên cũng may quãng đường cần đi đến Đạc thành sẽ rút ngắn hơn rất nhiều so với tới biên cảnh Sở quốc.
Trong bóng tối, hai bóng dáng lảo đảo nhanh chóng rời đi từ sau ngôi miếu đổ nát. Như thế nào bọn họ cũng sẽ không ngờ tới Mạc Đồ không những chưa chết mà còn sống sót trở về!
"Mau, truyền tin tức về cho giáo chủ, Mạc Đồ còn sống đã trở lại."
Sáng sớm hôm sau Mạc Đồ tỉnh lại đã thấy bên cạnh có thêm một con đại bàng cao bằng nửa người, trong lòng hắn ta giật mình nhanh chóng ngồi dậy.
Lúc này Tô Oanh đi vào tiến lên túm lấy cánh con đại bàng đưa tin kéo nó ra ngoài ngồi miếu rách, lúc trở về con đại bàng đưa tin đã không thấy đâu nữa.
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Mạc Đồ, Tô Oanh nói: "Không biết nói từ đâu tới."
Mạc Đồ vẻ mặt hơi sợ hãi: "Rất đáng sợ."
Ba người ăn chút lương khô đơn giản rồi lại tiếp tục lên đường.
Tô Oanh ngồi khoanh chân trên xe ngựa, miệng ngậm hạt dưa thuận miệng hỏi: "Lần này người của Hồng Ma ám sát ta không thành, còn có thể sẽ tiếp tục đến."
"Lấy tiền của người ta giúp người khác diệt trừ tai họa, đương nhiên việc phải thành."
"Vậy nếu người của Hồng Ma không giết được ta thì sao?"
"Bình thường Hồng Ma sẽ ra tay ba lần, nếu ba lần đều không thành thì sẽ phải trả lại hoa hồng gấp mười lần."
Tô Oanh xa xôi mở miệng: "Ngươi biết không ít."
Mạc Đồ cười khẽ một tiếng: "Trên giang hồ danh tiếng của Hồng Ma không nhỏ, người ra ngoài lăn lộn ít nhiều cũng hiểu rõ một chút."
Tô Oanh lấy bản đồ ra nhìn một chút, điểm đến tiếp theo của bọn họ chính là Tân thành.
Ban đêm trước khi Tân thành đóng cửa bọn họ đã vào trong thành.
Mạc Đồ nhẹ nhàng đánh xe đi trên đường cái, cuối cùng dừng lại bên ngoài một khách điếm.
Tô Oanh bế Tước Tước nhảy xuống xe ngựa đi vào khách điếm lập tức có tiểu nhị nghênh đón.
"Mấy vị khách quan muốn ở trọ sao?"
Mạc Đồ gật đầu: "Ừ, cho hai gian phòng."
"Vâng, mời mấy ngài đi theo tiểu nhân."
Tiểu nhị dẫn bọn họ đến tầng hai đẩy hai gian cửa ra: "Mấy ngài nhìn xem, nếu không hài lòng thì còn có phòng khác."
So với khách điếm ở thành Hải Dương thì hoàn cảnh nơi này nhìn có vẻ tốt hơn một chút. Tuy nhiên Tô Oanh cũng không kén chọn những thứ này, người có thể ở được là tốt rồi.
"Ban đêm Tước Tước luôn náo loạn muốn tìm ngươi, đêm nay để cho cô bé nghỉ ngơi cùng ngươi đi." Mạc Đồ dắt Tước Tước đến trước mặt Tô Oanh.
Tô Oanh nhìn hắn ta một cái, nắm lấy tay Tước Tước: "Được."
Buổi tối bọn họ chỉ đơn giản ăn vài thứ trong khách điếm rồi lập tức đi nghỉ ngơi.
Trong bóng tối, Mạc Đồ ngồi dậy khỏi giường, hắn ta nghiêng tai nghe tiếng động bên ngoài, xác định không có gì khác thường mới trèo cửa sổ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận