[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 828: Sau Một Đêm Đầu Đã Bạc (2)


Chương 828: Sau Một Đêm Đầu Đã Bạc (2)
Chương 828: Sau Một Đêm Đầu Đã Bạc (2)
Chương 828: Sau Một Đêm Đầu Đã Bạc (2)
Bóng dáng của hắn ta nhảy đi rất nhanh trong bóng tối, cuối cùng nhảy xuống trong một ngôi nhà kín đáo.
Hắn ta bước vào ngôi nhà chính và thắp nến trong nhà lên, một thời gian ngắn sau một bóng dáng xuất hiện bên ngoài cửa.
Tuy nhiên bóng đen không lập tức vào phòng mà cảnh giác đứng ở ngoài phòng giống như là đang xác định gì đó
"Vào đi." Mạc Đồ mở miệng.
Người ngoài cửa rõ ràng sửng sốt nhanh chóng đẩy cửa phòng đi vào. Khi thấy rõ dáng vẻ mờ mịt không rõ của Mạc Đồ dưới ánh nến, hắn ta vừa vui mừng vừa ngạc nhiên trợn tròn hai mắt: "Chủ thượng, thật sự là ngài!"
Ánh nến rõ ràng dập tắt, ánh sáng ở đáy mắt xinh đẹp của hắn ta giống như vực sâu: "Là ta, hiện tại tình hình bên kia thế nào?"
"Hiện tại hắn đã nắm quyền, người lúc trước trung thành với chủ thượng người bị chết, người bị thương đều bị hắn xử lý sạch sẽ."
Đáy mắt Mạc Đồ lộ ra một nụ cười, khóe mắt lại nhiễm đỏ khát máu: "Thật sự là đệ đệ tốt của ta."
"Chủ thượng trở về thật sự là quá tốt. Thuộc hạ sẽ lập tức đi liên hệ với những người còn lại, bọn họ cũng vẫn luôn tìm kiếm tung tích của chủ thượng."
"Ừ, bảo bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ, nghe mệnh lệnh của ta làm việc."
"Vâng."
"Ít ngày nữa ta sẽ đến Đạc thành, bảo bọn họ ở đó chờ ta."
"Vâng."
Mạc Đồ trở lại khách điếm, đang chuẩn bị trèo cửa sổ đi vào thì nhìn thấy Tô Oanh đi từ trong phòng ra.
Hắn ta ẩn ở trên mái hiên, nhìn Tô Oanh ra khỏi phòng sau đó xuống tầng đi đến nhà bếp phía sau hậu viện, rất lâu sau đó cũng không thấy đi ra nữa.
Mạc Đồ bất lực lắc đầu đi xuống từ trên mái hiên đi theo đến bên ngoài bếp.
"Đây là buổi tối không ăn no nên ra ngoài ăn vụng sao?"
Tô Oanh nghe thấy tiếng động quay đầu lại đã thấy Mạc Đồ dựa vào cửa bếp, vẻ mặt buồn ngủ mông lung.
Đúng là Tô Oanh đói, bữa tối nay đồ ăn của khách điếm đều là nước canh với ít nước vốn cũng không thể chịu đói được, nhưng trong không gian phần lớn là lương khô nàng không muốn ăn nên đã đến phòng bếp tính toán ăn chút gì đó nóng hổi.
Tô Oanh ném củi vào bếp, một ít lửa ngay lập tức đốt cháy.
Mạc Đồ đi vào mở nắp nồi lên hỏi: "Muốn ăn gì, ta sẽ làm cho ngươi."
"Nơi này chỉ có mì và trứng gà, cứ làm mì trứng gà đi."
"Được."
Mạc Đồ rất tự nhiên xắn tay áo lên động tác thành thạo thêm nước vào nồi, chờ nước sôi mới cho mì vào.
Tô Oanh khoanh hai tay trước ngực nhìn bóng lưng bận rộn của hắn ta đột nhiên nói: "Tóc của ngươi sao lại chuyển sang màu trắng?"
"Đau lòng muốn chết, chỉ sau một đêm đã bạc đầu."
Tô Oanh bị gợi lên hai phần tò mò: "Chuyện gì mà có thể đau lòng đến như vậy?"
Vẻ mặt Mạc Đồ dừng lại nghiêm túc nhìn nàng: "Ví dụ như, Tô nữ hiệp nói muốn giết ta, lời này nghe cũng đủ khiến ta đau lòng rồi. Nếu Tô nữ hiệp giết ta, còn muốn mang ta cho ngũ mã phân thây, vậy nhất định là ruột gan ta sẽ đứt thành từng khúc. Nhưng nếu Tô nữ hiệp đã dùng ngũ mã nhanh thây ta lại còn tình chàng ý thiếp với kẻ thù của ta, đừng nói là bạc đầu, ta còn có thể hóa thành lệ quỷ đến đòi hồn các ngươi!"
Cái ví dụ này Tô Oanh cảm thấy ớn lạnh, nhưng từ trong mắt Mạc Đồ nàng vẫn thấy được sát ý chợt lóe qua.
"Cho nên đầu ngươi bạc là bởi vì bị ngươi bị người ta đào góc tường, bị cắm sừng."
Lông mày Mạc Đồ giật giật, sắc mặt trở nên khó coi.
Một bát mì trứng nóng hổi bưng đến trước mặt Tô Oanh: "Đủ chưa? Không đủ thì ta lại làm thêm cho ngươi."
Tô Oanh bưng bát ăn: "Đủ rồi, buổi tối không thể ăn quá nhiều, dễ bị đầy bụng."
Khóe mắt Mạc Đồ giật giật nhìn bát mì còn lớn hơn đầu nàng, vậy ngươi ăn ít một chút!
Bọn họ không ở lại Tân thành, sáng sớm hôm sau đến thành mua một ít đồ ăn và nhu yếu phẩm hàng ngày rồi lập tức tiếp tục lên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận