[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 839: Chúng Ta Không Thân (2)


Chương 839: Chúng Ta Không Thân (2)
Chương 839: Chúng Ta Không Thân (2)
Chương 839: Chúng Ta Không Thân (2)
"Đại tiểu thư, lão phu nhân nói người có thiếu gì cứ việc nói với ngài ấy. Trong khố phòng đều là của hồi môn sau này đại tiểu thư thành thân thì mang đi, vậy nên không thể dễ dàng động vào."
Hướng Hoa Lan nghe được sắc mặt lập tức trầm xuống, đúng là trong khố phòng là của hồi môn của phụ thân và mẫu thân để lại cho nàng ta, nhưng mấy năm nay nàng ta cũng được ban thưởng không ít, còn kiếm được rất nhiều tiền bạc ở bên ngoài, tất cả đều đưa cho tổ mẫu cất trong khố phòng. Bây giờ nàng ta muốn lấy đồ, tại sao lại không được đến lấy?
"Ta tự mình đi nói với tổ mẫu."
Hướng Hoa Lan đứng lên hơi áy náy nhìn Tô Oanh một cái: "Kính xin Tô cô nương chờ một lát, ta lập tức trở về."
Hướng Hoa Lan đứng dậy đi ra ngoài, nha hoàn kia lại nhìn Tô Oanh một cái không có đuổi theo như lúc trước mà không kiêng nể gì đánh giá Tô Oanh một lượt: "Không biết vị tiểu thư này là ở phủ nào? Hôm nay đã tối rồi còn chưa trở về, không sợ người trong nhà lo lắng sao?"
Tô Oanh thoải mái ngồi trên ghế, vẻ mặt thờ ơ liếc nha hoàn một cái: "Có liên quan đến ngươi sao?"
Nha hoàn nghẹn lại, cảm thấy Tô Oanh cũng thô tục không có lễ nghĩa như Hướng Hoa Lan!
Tiểu thư trong phủ thế gia nào có thể buổi tối đến phủ đệ của người khác, mong không phải là kẻ lừa đảo đến lừa đại tiểu thư.
Nha hoàn đang nghĩ thì lại thấy Tô Oanh nhắm mắt khẽ tựa vào đệm, dáng vẻ kia nghiễm nhiên là xem nơi này trở thành nhà của mình, đây là muốn giả ngu giả ngơ.
Nha hoàn cảm thấy Hướng Hoa Lan đột nhiên hỏi lão phu nhân muốn chìa khóa khố phòng nhất định có liên quan đến Tô Oanh. Nàng ta muốn lập tức nói rõ việc này vớ lão phu nhân, nhất định lão phu nhân có thể nhớ tới công của nàng ta!
Nghĩ đến đây, nha hoàn lập tức hưng phấn xoay người ra khỏi phòng.
Tô Oanh chờ ở trong phòng sắp ngủ gật thì mới chờ được Hướng Hoa Lan quay lại, chỉ là nhìn vẻ mặt uể oải của nàng ta mang theo chút tức giận đã biết chuyện lấy chìa khóa không suôn sẻ.
Hướng Hoa Lan đi vào phòng vẻ mặt áy náy nhìn Tô Oanh: "Tô cô nương, đêm nay ngươi có chỗ đi chưa, nếu không có thì ban đêm ở chỗ ta nghỉ ngơi một đêm đi. Vừa rồi cơ thể của tổ mẫu không thoải mái ta cũng không tiện ép hỏi bà ấy đòi chìa khóa khố phòng."
Hướng Hoa Lan nhìn đôi mắt nhìn thấu sự đời kia của Tô Oanh, lời sau cũng không nói nên lời.
"Cửa khố phòng được hàn bằng sắt?"
Hướng Hoa Lan ngơ ngác lắc đầu: "Không phải."
"Không phải hàn bằng sắt, không cạy được sao?"
"Chắc là có thể..."
Tô Oanh lại hỏi: "Đó là khố phòng thuộc về ngươi?"
Hướng Hoa Lan gật đầu: "Ừ, đó đều là do phụ mẫu và ta tự mình kiếm được."
Tô Oanh gật đầu đứng lên: "Vậy dễ làm, ở đâu dẫn ta đi." Để không xảy ra thay đổi, số tiền này vẫn nên lấy sớm một ngày thì có thể yên tâm sớm một ngày.
Hướng Hoa Lan hơi khó hiểu nhưng vẫn dẫn Tô Oanh đến bên ngoài khố phòng.
"Chính là nơi này."
Tô Oanh nhìn trên khố phòng có hai cái khóa to như nắm đấm nhíu mày, sau đó người hướng lui về phía sau hai bước làm đệm, một chân đạp vào cửa khố phòng!
"Rầm" một tiếng lớn vang lên, tim Hướng Hoa Lan đều vọt lên tận cổ họng, cả người choáng váng.
Cửa khố phòng đang khóa toàn bộ đều bị đạp xuống, hai cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng, tự mở ra.
"Đèn lồng."
Hướng Hoa Lan đưa đèn lồng trong tay cho Tô Oanh, Tô Oanh cầm đèn lồng đi vào chiếu sáng một góc trong khố phòng.
"Đi thôi." Tô Oanh xoay mặt nhìn về phía Hướng Hoa Lan.
Hướng Hoa Lan hoàn hồn gật đầu, nàng ta đi tới trước rương đặt ngân phiếu mở rương ra, nhưng nàng ta phát hiện ngân phiếu trong rương lại biến mất.
Hướng Hoa Lan cho rằng mình nhớ lầm, lại lật hết một lượt từ trên xuống dưới các rương nhỏ trong khố phòng ra, nhưng bên trong cũng không hề có ngân phiếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận