[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 844: Bệnh Phong (1)


Chương 844: Bệnh Phong (1)
Chương 844: Bệnh Phong (1)
Chương 844: Bệnh Phong (1)
Tuy rằng Tô Oanh không thấy hứng thú với quy củ của các tiểu thư, nhưng đó là quy tắc của thế giới này. Một lão thái thái luôn giữ quy tắc lại để cho cháu gái mình không tuân thủ quy củ, ý đồ trong đó cũng chỉ có bà ta biết được.
Mỗi lần Tô Oanh nói một câu thì sắc mặt Hướng Hoa Lan lại trắng hơn một chút.
"Ta cảm thấy bọn họ thật tuyệt vời, tốt đến mức không yên tâm mà để đồ đạc của ngươi ở trong kho của ngươi mà phải chuyển vào trong viện trong phòng của mình, ta chưa từng thấy người tốt như vậy."
Môi Hướng Hoa Lan run rẩy một câu cũng không nói nên lời.
Nếu không phải hôm nay nàng ta bị hãm hại suýt chút nữa mất đi sự trong sạch, nếu không phải mở cửa khố phòng phát hiện đồ vật đáng giá bên trong gần như không có, Hướng Hoa Lan tuyệt đối không cho phép người bên ngoài nói một câu người Hướng gia không đúng!
Nhưng khát vọng tình thân và tình yêu của nàng ta không có nghĩa là nàng ta thật sự ngốc.
"Ta nhất định sẽ giao năm ngàn lượng vàng cho Tô cô nương đúng hạn."
Hướng Hoa Lan nói xong đứng lên mở tủ đầu giường của mình rồi lấy một xấp ngân phiếu nhỏ trong đó ra đưa cho Tô Oanh.
"Ở đây có ngân phiếu một ngàn lượng, Tô cô nương cầm trước, số còn lại ta ngày mai sẽ bổ sung cho ngươi."
Tô Oanh nhận lấy ngân phiếu xác định số tiền xong lập tức thu lại.
"Ta rất tò mò, ngày mai ngươi định làm sao để cho ta phần còn lại?"
Hướng Hoa Lan mím môi: "Ta sẽ hỏi xin tổ mẫu."
"Ngươi cảm thấy bà ta thật sự sẽ cho ngươi sao?"
Hướng Hoa Lan không chắc chắn, nhưng bây giờ nàng ta không thể nghĩ ra cách gì tốt hơn.
"Ta có một cách để cho bọn họ ngày mai thành thật trả lại tất cả mọi thứ, nhưng ta có một điều kiện."
"Tô cô nương có điều kiện gì?"
"Thêm một ngàn lượng vàng."
Tổng cộng sáu ngàn lượng vàng!
Đó tuyệt đối là một con số rất lớn, nhưng Hướng Hoa Lan vẫn đồng ý, nàng ta không chỉ muốn lấy lại những thứ kia mà càng muốn biết Tô Oanh sẽ dùng cách gì.
Tô Oanh không nói, nàng vẫn thích một cái gì đó đơn giản và thô bạo.
Nàng chỉ nói với Hướng Hoa Lan chuẩn bị tốt các đồ trong danh sách, sau đó làm tốt một số xây dựng tâm lý để gánh chịu tai tiếng.
Sáng hôm sau.
Trong hậu viện Hướng phủ phát ra một tiếng hét hoảng sợ chói tai.
Hướng Thư Nhạc bất mãn nhìn vẻ mặt nha hoàn hoảng sợ tức giận nói: "Sáng sớm tinh mơ gọi cái gì!"
Nha hoàn vô cùng sợ hãi chỉ vào mặt Hướng Thư Nhạc: "Nhị, nhị tiểu thư, người, mặt của người, mặt người..."
Hướng Thư Nhạc để ý nhất dung mạo của mình, nghe nha hoàn nói như vậy, nàng ta mới cảm giác trên mặt mình có chút khác thường. Nàng ta lập tức đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, khi trong gương đồng chiếu ra dáng vẻ của nàng ta, nàng ta sợ tới mức thét chói tai.
Hướng lão phu nhân nhận được tin tức cũng nhanh chóng đến phòng của Hướng Thư Nhạc, đi theo còn có Nhị phu nhân Hướng gia.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Nhị tiểu thư xảy ra chuyện gì?" Mẹ chồng nàng dâu Hướng lão phu nhân đi vào trong phòng hỏi thăm, khi thấy rõ Hướng Thư Nhạc thì đều vô cùng hoảng sợ.
Dùng ghê tởm và đáng sợ để miêu tả dung mạo hiện tại của Hướng Thư Nhạc thì cũng không hề quá đáng.
Trên mặt nàng ta mọc một mảng lớn ban đỏ thối rữa, dường như trải rộng cả khuôn mặt, nhìn qua một khuôn mặt giống như là bị nấu chín rất kinh khủng.
"Cái này, đây là làm sao vậy?"
Tuy Hướng lão phu nhân đau lòng Hướng Thư Nhạc, nhưng thấy dáng vẻ này của nàng ta thì lập tức cũng không dám tiến lên.
"Tổ mẫu, mẫu thân, các người nhất định phải cứu con, con cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, sáng sớm thức dậy thì đã biến thành bộ dạng này..." Hướng Thư Nhạc cực kỳ sợ hãi, không chỉ sợ chết mà càng lo lắng mặt mình sẽ bị hủy như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận