[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 851: Có Duyên Gặp Lại (2)


Chương 851: Có Duyên Gặp Lại (2)
Chương 851: Có Duyên Gặp Lại (2)
Chương 851: Có Duyên Gặp Lại (2)
Hướng Thư Nhạc còn định đuổi theo nhưng đã bị người Hướng phủ cản lại, nếu để nàng ta cứ như thế chạy ra, người Hướng gia cũng đừng nghĩ được sống yên ổn nữa!
"Đại Hoàng tử, Đại Hoàng tử, ngươi đừng đi mà!"
"Còn ngây ngốc làm gì, không mau chóng kéo Nhị tiểu thư về phòng cho ta!"
Hướng lão phu nhân thất thố hét lớn, cũng không màng đuổi theo Tạ Duệ giải thích, việc cấp bách nhất là phải chữa khỏi bệnh cho Hướng Thư Nhạc.
Hướng lão phu nhân vừa quay đầu đã thấy Tô Oanh cầm một cái bình sứ đi tới.
"Máu từ tim của Hướng Đại tiểu thư đã được nhỏ vào thuốc, lão phu nhân đưa cho Nhị tiểu thư uống đi."
Hướng lão phu nhân nhìn Hướng Hoa Lan đang tựa lên ghế với sắc mặt trắng bệch thì có chút kinh ngạc, sao nhanh thế.
Tô Oanh cũng không để ý nhiều đến vậy, nàng thẳng tay đưa bình sứ tới tay bà ta.
"Tình huống của Đại tiểu thư không tốt lắm, đưa Đại tiểu thư về viện trước đã."
Hướng lão phu nhân chỉ nghĩ đến chuyện của Hướng Thư Nhạc, cũng không thèm quan tâm tới sống chết của Hướng Hoa Lan, nhìn nha hoàn của Hướng Hoa Lan dìu nàng ta về cũng không nói gì.
Trở lại trong viện Hướng Hoa Lan, sau khi đóng cửa, Hướng Hoa Lan lập tức tỉnh táo lại.
Nàng ta nhớ đến khuôn mặt hoảng sợ của Tạ Duệ mà cảm thấy thống khoái!
Nàng ta vẫn rất hiểu Tạ Duệ, e là sau khi thấy bộ dạng hôm nay của Hướng Thư Nhạc, hắn ta căn bản sẽ không còn có suy nghĩ muốn cưới nàng ta nữa.
"Đa tạ Tô cô nương, để Tô cô nương phải chê cười rồi." Hướng Hoa Lan đứng trước mặt Tô Oanh rồi bày ra hành động tạ lễ với nàng, nàng ta thật lòng rất cảm ơn Tô Oanh, nếu không còn không biết phải bị những người này đùa giỡn đến khi nào nữa.
"Không cần, ngươi uống thứ này đi." Tô Oanh lấy ra một lọ thuốc từ trên người mình ném qua cho nàng ta.
Hướng Hoa Lan có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ thân thể của ta có vấn đề gì sao?"
"Hàn khí trong người ngươi nặng đến nỗi sắp bốc ra khỏi đỉnh đầu rồi đấy, nếu không uống thuốc của ta, đời này ngươi sẽ không thể mang thai được nữa."
Gương mặt Hướng Hoa Lan tái nhợt: "Sao lại..."
"Nếu ta đoán không sai, e là cái này rất độc, xuống tay từ đồ ăn thường ngày của ngươi, sau đó dần dần thêm một chút hàn tính cực kỳ nặng vào thực đơn của ngươi, thân thể này của ngươi, có lẽ là sau này mỗi khi kỳ kinh nguyệt tới sẽ xuất hiện vấn đề, có phải mỗi lần ngươi tới kỳ, nếu không phải tới trễ thì là đau đến nỗi như chết đi sống lại đúng không?
Hướng Hoa Lan không ngờ ngay cả việc này cũng bị Tô Oanh nhìn ra: "Đúng vậy, ta còn thấy lạ tại sao một kẻ tập võ như ta mà lại khó chịu như vậy..."
"Đó là do hàn khí gây ra, vả lại cái ngươi tập chính là Man Võ, sau này phải chăm chỉ luyện khí công đi, nếu không khi dương khí bị tổn thương sẽ không bổ sung lại được."
Hướng Hoa Lan cũng là người luyện võ, có thể hiểu ý Tô Oanh muốn nói là gì: "Đa tạ Tô cô nương chỉ điểm, không biết nhà Tô cô nương ở đâu nhỉ? Nếu ở lại Đạc thành một thời gian dài, ta thật sự rất muốn làm bạn với Tô cô nương."
Tô Oanh hơi nghiêng cổ nhìn nàng ta nói: "Có duyên gặp lại."
Hướng Hoa Lan thấy nàng không muốn tiết lộ quá nhiều nên cũng không miễn cưỡng: "Được, có duyên gặp lại."
Hướng Hoa Lan tự mình tiễn Tô Oanh ra khỏi Hướng phủ: "Tô cô nương bảo trọng."
"Bảo trọng."
Hướng Hoa Lan nhìn bóng xe ngựa rời đi mà đáy mắt trào dâng thất vọng, những người bạn cùng giới của nàng ta tính ra không nhiều lắm, mấy tiểu thư khuê các ở Đạc thành cảm thấy nàng ta vừa thô vừa không văn minh nên chẳng muốn kết giao với nàng ta, mặc dù con người Tô Oanh này mang đến cho người ta một cảm giác như một người quần chúng lạnh nhạt đứng ngoài cuộc, nhưng nàng ta cảm nhận được nàng thật sự không phải là một kẻ máu lạnh, thật đáng tiếc, nếu nàng cũng ở Đạc thành thì tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận