[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 856: Bỏ Túi (1)


Chương 856: Bỏ Túi (1)
Chương 856: Bỏ Túi (1)
Chương 856: Bỏ Túi (1)
Tô Oanh đứng đằng sau ghế lưng hổ, nhìn đám người rời đi rồi đuổi theo.
Vài người còn ở lại trong động dường như đã nhận ra điều gì đó nên cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Có người xâm nhập trong động, lập tức tập hợp mọi người phòng ngự!"
Bởi vì không quen tình hình trong động nên thoáng chốc Tô Oanh đã bị đám sát thủ đuổi kịp.
Tô Oanh vung dùi cui điện trong tay nhanh chóng đánh lui đám người, mục đích của nàng chỉ là muốn tìm giáo chủ Hồng Ma.
Tô Oanh đánh lui đám sát thủ đuổi theo, lần theo tên đi báo cáo tới một căn phòng treo đầy lụa đỏ.
Tô Oanh nhíu mày, những tấm lụa đỏ này không những không khiến nàng cảm thấy hân hoan, mà chỉ khiến nàng cảm thấy càng xui xẻo.
Cửa phòng bất ngờ bị người mở ra, Mạc Khiên từ giữa đi ra, hắn ta mặc một thân hồng y, một cặp mắt chứa chan làn nước mùa thu gặp người người thương, nếu ẩn dưới đáy mắt ấy không mang theo nét điên cuồng thì nàng cũng sẽ cảm thấy hắn ta chỉ là một chú thỏ con vô hại.
"Lại là ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?" Mạc Khiên nhận ra Tô Oanh.
Dùi côn điện trong tay Tô Oanh còn đang rẹt rẹt vang lên, nàng lạnh lùng liếc hắn ta: "Ngươi là giáo chủ Hồng Ma, cái người nhiều lần phái người đi ám sát Hoàng Hậu Sở quốc, là ngươi đúng không?"
Mạc Khiên biết rất rõ nội tình ở Hồng Ma, trước đây hắn ta vẫn kêu Bạch Trà trà trộn vào cuộc tranh giành hoàng quyền của Sở quốc, Quốc Vương Sở quốc còn ngu xuẩn cho rằng Hồng Ma đã bị hắn ta lợi dụng, nhưng lại không biết, hắn ta cũng chỉ là muốn mượn ông ta để thế lực Hồng Ma hoàn toàn cắm rễ sâu vào Sở quốc.
Mạc Khiên không trả lời lại mà chỉ ghen ghét nói: "Ca ca không phải là bởi vì ngươi nên mới không muốn theo ta đấy chứ?"
"Ta muốn giết ngươi, dùng da của ngươi làm đèn lồng chiếu sáng cho ta và ca ca!" Khuôn mặt Mạc Khiên trở nên vặn vẹo đáng sợ, đột nhiên có hai dải lụa đỏ bay về phía Tô Oanh.
Tô Oanh rút chủy thủ bên hông ra cắt đứt lụa đỏ, khoảnh khắc lụa đỏ bị cắt đứt, Mạc Khiên đã xuất hiện trước mặt nàng.
Hắn ta cười gằn, đáy mắt tràn đầy hưng phấn.
"Ngươi dám châm ngòi ly gián quan hệ của ta và ca ca, ngươi đáng chết!" Mạc Khiên hất tung tấm lụa đỏ trong tay lên quấn chặt cả người Tô Oánh.
Chân tay Tô Oánh đều bị lụa đỏ trói chặt, Mạc Khiên căn chuẩn thời gian đánh thẳng một chưởng vào đỉnh đầu Tô Oanh.
Chưởng phong sắc bén không cho Tô Oanh bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, nàng hơi nheo mắt, mũi chân điểm một cái, cả người xoay ba trăm sáu mươi độ lùi về phía sau, chủy thủ trong lòng bàn tay cũng lập tức xé nát tấm lụa đỏ.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng, lụa đỏ bay ra khiến Mạc Khiên lập tức lui lại.
Tranh thủ lúc hắn ta lùi lại, Tô Oanh vọt lên, vung cao dùi cui điện trong tay đánh mạnh vào vai hắn ta.
"A!"
Mạc Khiên đau đớn hét lên, muốn giãy giụa nhưng lại bị một dòng điện đánh trúng lan ra khắp toàn thân, chân tay dần dần cứng ngắc.
Đương lúc hắn ta bị điện giật sắp đi đời, Tô Oanh rút dùi cui điện lại.
Mạc Khiên co ro nằm dưới đất không có động tĩnh.
Tô Oanh nắm vạt áo hắn ta, đạp tung cửa phòng rồi ném người xuống đất.
Không ngờ căn phòng này lại được bố trí y như phòng tân hôn, bên trên còn có hai cây nến đỏ đang cháy.
Tô Oanh vừa bước vào đã nhìn thấy một bóng người như ẩn như hiện sau màn lụa: "Mạc Đồ?"
Trên giường có tiếng động nhỏ nhưng nghe không rõ lắm.
Tô Oanh bước đến bên giường, vừa vén rèm lên thì thấy một bóng người trắng bóng bổ nhào về phía nàng.
Tô Oanh nhíu mày, lập tức giơ chân đạp văng người đó đi.
"Rầm!"
Mạc Đồ đập mạnh vào thành giường, khiến hắn ta tỉnh táo lên một chút.
Trên người Mạc Đồ chỉ mặc một cái áo lụa màu trắng, toàn thân ửng đỏ bất thường, đôi mắt đào hoa đỏ ửng làm nổi bật vẻ mê người.
Hắn ta thở hồng hộc nặng nề, hai mắt ngậm xuân liếc nhìn Tô Oanh.
"Ngươi, sao ngươi lại tới đây..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận