[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 857: Bỏ Túi (2)


Chương 857: Bỏ Túi (2)
Chương 857: Bỏ Túi (2)
Chương 857: Bỏ Túi (2)
"Nhìn ngươi thế này có lẽ ta đến không đúng lúc rồi nhỉ?"
Mạc Đồ cắn mạnh đầu lưỡi, mùi máu tươi khiến lý trí hắn ta quay lại một chút: "Ngươi... Đi trước đi!"
Tô Oanh nhíu mày: "Ngươi chắc chắn muốn ta đi trước?"
Mạc Đồ ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt sắp chảy ra nước: "Vậy ngươi... Cứu ta đi."
Tô Oanh bước đến trước mặt hắn ta, một luồng hơi thở lạnh lẽo toát ra trên người nàng khiến cơ thể nóng bừng của Mạc Đồ chỉ hận không thể lập tức bổ nhào lên người nàng.
Tô Oanh lấy một cây ngân châm trong người ra nhanh chóng đâm vào lòng bàn tay hắn ta rồi ném ra một bình thuốc: "Uống đi."
Mạc Đồ còn chưa kịp cảm nhận hơi thở mát lạnh của Tô Oanh đã bị nàng ném cho một bình thuốc vào lòng.
Hắn ta thất thần nhìn bóng lưng Tô Oanh: "Thật ra... Còn có cách khác để cứu ta."
Mạc Đồ vừa dứt lời đã thấy con dao găm trong tay Tô Oanh lóe ra ánh sáng trắng, hắn ta nuốt ngụm nước bọt rồi ngoan ngoãn uống thuốc.
Viên thuốc trôi qua môi lưỡi, Mạc Đồ chỉ cảm thấy cơ thể như được một chậu nước mát lạnh dập tắt toàn bộ cơn khô nóng trong người.
Tô Oanh bước đến chỗ Mạc Khiên lục lọi đồ đạc trong người hắn ta, cuối cùng tìm thấy một tấm lệnh bài màu đỏ thẫm.
"Hồng Ma lệnh?"
Lúc nàng quay đầu lại thì Mạc Đồ đã mặc áo bào xong, ánh mắt hắn ta nhìn Mạc Khiên trên mặt đất mờ mịt không rõ.
Tô Oanh nhìn Mạc Khiên, nói đùa: "Ngươi nuôi được một cậu em trai tốt thật đấy."
Mạc Đồ cạn lời: "Không ngờ ngươi lại tìm đến được đây."
Tô Oanh rũ mắt lau sạch vết máu trên lưỡi dao, không ngẩng đầu lên mà nói: "Ta đã nói rồi, ta muốn tới báo thù." Hồng Ma nhiều lần phái người ám sát nàng, thù này bây giờ mới đến báo đã là quá lâu rồi.
Tô Oanh nhẹ nhàng vuốt ve Hồng Ma lệnh, đột nhiên quay đầu nói với Mạc Đồ: "Bây giờ ngươi có thể nói ta nghe rốt cuộc quan hệ của ngươi và phái Hồng Ma thế nào rồi."
Mạc Đồ tiếp lời: "Trước giờ ngươi chưa từng quan tâm đến chuyện quá khứ của ta, sao hôm nay đột nhiên lại muốn hỏi? Chẳng lẽ phát hiện trong lòng có ta rồi?"
Con dao găm lóe lên ánh sáng bạc, Tô Oanh nói: "Đó là điểm mấu chốt để ta quyết định có đưa ngươi lên Tây Thiên không."
Mạc Đồ: "..."
"Người ta nói nữ nhân trên thế gian đều tàn nhẫn, quả đúng như thế!"
"Nếu nữ hiệp đã muốn nghe chuyện của ta vậy thì ta đình nói cho ngươi biết, lúc trước ta quả thực là giáo chủ phái Hồng Ma, chẳng qua hơn năm trước bị hai người ta tin tưởng nhất liên thủ phản bội phái trốn ra đảo. Sau đó may mắn được gia đình Tước Tước cứu, cuối cùng vô tình hại chết một người vô tội trong nhà cô bé. Sau đó lại may mắn gặp được nữ hiệp đây, hồi phục ký ức rồi quay về cái chỗ chết tiệt này."
Mạc Đồ tự thuật vô cùng ngắn gọn, nhưng những phức tạp trong đó chỉ có người nào trải qua mới hiểu hết được.
Mạc Đồ đã ra đảo hơn một năm, còn Hồng Ma mới ám sát nàng trong vòng nửa năm nay, nói cách khác thì vụ giao dịch ám sát nàng không phải do hắn ta nhận.
"Một tổ chức giang hồ các ngươi mà cũng dám nhận đơn hàng của triều đình, to gan lắm!"
Mạc Đồ nghiêm túc nói: "Lúc trước Hồng Ma không hề xen vào chuyện triều đình." Mặc kệ trả bao nhiêu tiền bọn họ cũng không nhận, nghĩ kỹ thì có lẽ Bạch Trà và Mạc Khiên bất đồng quan điểm với hắn ta về chuyện này nên mới âm mưu lấy mạng người. Chẳng qua hắn ta không ngờ bọn họ dám ra tay thật.
"Cái này có tác dụng gì?" Tô Oanh lắc lắc tấm Hồng Ma lệnh trong tay hỏi.
"Hồng Ma lệnh, hiệu lệnh tổ chức sát thú, công dụng giống Hổ Phù."
Tô Oanh nhìn tấm Hổ Phù trong tay, cười nói: "Suýt nữa bị người ta giết chết, một tấm lệnh bài quan trọng như vậy cũng để người khác cướp mất, xem ra ngươi không giống người có năng lực đảm đương cái chúc giáo chủ Hồng Ma một lần nữa."
Mạc Đồ nói đùa: "Ta không được thì chẳng lẽ là ngươi?"
"Ta thấy cũng được đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận