[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 862: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (1)


Chương 862: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (1)
Chương 862: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (1)
Chương 862: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (1)
Vì vậy, nàng trở thành một vũ khí máu lạnh nhất, tàn nhẫn cắt cổ hết những người gây bất lợi cho mình, mãi đến khi đi vào thế giới này, gặp được đám người Linh Nhi, từ đó tính tình nàng mới dần dịu đi.
"Không ai có nghĩa vụ phải hiểu cho nỗi đau của ngươi, việc bóc trần vết thương của mình trước mặt người khác sẽ chỉ phơi bày điểm yếu của mình ra ngoài thôi. Mạc Đồ, ta trao sự tin tưởng của mình cho ngươi, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng."
Tô Oanh vỗ vỗ bả vai rồi đặt một bình sứ màu đen vào tay hắn ta.
"Cổ trùng Phệ Tâm cổ rất giảo hoạt, lúc phát hiện có thuốc tấn công, nó sẽ khéo léo tránh đi, nếu để nó đi vào Kinh Trập, nó sẽ đồng quy vô tận với vật chủ. Loại thuốc ta cho ngươi có tác dụng trấn an nó, nhưng trong quá trình nó tê liệt có thể lặng lẽ giết chết nó. Đây là món quà ta đưa cho ngươi sau khi lựa chọn tin tưởng ngươi."
Sau khi thuốc tan ra trên đầu lưỡi, sự đau đớn âm ỉ ở trái tim cũng dần dần tiêu tan.
Mạc Đồ siết chặt bình thuốc trong tay, lại quỳ một chân nữa xuống trước mặt Tô Oanh.
"Mạc Đồ nguyên cống hiến sức lực vì giáo chủ."
"Được rồi, người trẻ tuổi phải còn sống thì mới có hy vọng vô hạn."
Mạc Đồ bật cười: "Giáo chủ nói phải, chỉ có sống sót thì mới có được khả năng vô hạn." Sống sót, cũng là chuyện đầu tiên và duy nhất mà hắn ta kiên trì làm cho đến tận bây giờ.
Mạc Đồ hiểu rõ những chuyện về phái Hồng Ma hơn nàng nhiều, cũng biết rõ hơn rằng phải làm thế nào để quản lý những người này, trước kia hắn ta là thủ lĩnh ở đây, còn hiện tại, hắn ta vẫn là người phụ trách ở đây, chỉ là bên trên có nhiều thêm một người cai quản hắn ta mà thôi, đối với hắn ta mà nói thì tình cảnh hiện giờ vừa giống mà cũng lại vừa khác.
Nhưng nếu người kia là Tô Oanh thì cũng không phải là không được.
"Ngươi định bố trí cho Tước Tước như thế nào?" Tô Oanh hỏi.
Tước Tước khác với bọn họ, cô bé là hài tử lớn lên trong một gia đình bình thường từ nhỏ, Mạc Đồ cũng thế, mà Tô Oanh cũng vậy, vẫn luôn hy vọng cô bé có thể tiếp tục cuộc sống trong một môi trường bình thường.
Nhưng Tước Tước đã chín tuổi rồi, lúc này mà còn gửi nuôi cô bé ở nhà người khác thì sợ rằng trong lòng cô bé sẽ khó có thể chấp nhận nổi.
"Ta sẽ dẫn muội ấy đi, ta vẫn còn thân tín đáng tin cậy ở Đạc thành, để Tước Tước dừng chân ngụ lại ở bên đó, ta sẽ chăm sóc cho muội ấy đến khi trưởng thành, đây là chuyện mà ta đã từng đồng ý với muội ấy."
"Nếu như ngươi đã có tính toán rồi thì ta cũng sẽ không can thiệp nhiều vào nữa."
"Giáo chủ định khi nào sẽ rời Đạc thành? Ta tiễn giáo chủ một đoạn."
"Sáng sớm ngày mai."
Đáy mắt Mạc Đồ thoáng qua một tia tình cảm khác thường, nhưng rất nhanh đã giấu nhẹm nó đi.
"Được, Hồng Ma cũng có tổng bộ ở Sở quốc, chờ ta xử lý ổn thỏa mọi việc bên này rồi thì ta sẽ tới Sở quốc tìm giáo chủ."
"Được."
Mạc Đồ giao cho Tô Oanh một cái còi, sau đó nói với nàng cách làm thế nào để sử dụng chim ưng truyền tin.
Tô Oanh nhìn con chim ưng truyền tin cao lớn kia, muốn để nó bay đi Sở quốc đưa thư nhưng lại không có danh nghĩa gì để đưa thư đi, nếu vô duyên vô cớ nhờ chim ưng gửi đi một bức thư thì nhất định sẽ không thể khiến Tiêu Tẫn vừa nhìn đã tin.
Sáng sớm hôm sau, sau khi trời sáng, Tô Oanh trở về Đạc thành cùng với Mạc Đồ.
Tô Oanh bảo Mạc Đồ chờ ở khách trạm Vân Lai, còn nàng đi đón Tước Tước quay về.
Sau khi rời khỏi khách trạm, nàng tìm một nơi kín đáo để bước vào không gian rồi ôm Tước Tước ra ngoài, sau khi đánh thức cô bé thì mới dẫn cô bé đi về hướng khách trạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận