[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 863: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (2)


Chương 863: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (2)
Chương 863: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (2)
Chương 863: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (2)
Tước Tước được Tô Oanh cõng trên lưng thì gương mặt tràn đầy vẻ mờ mịt nhìn dòng người qua lại trên đường phố, thật kỳ lạ, rõ ràng cô bé nhớ bản thân mình đang ngủ ở khách trạm, làm sao vừa mở mắt một cái thì đã ở trên phố rồi.
"Tỷ tỷ, chúng ta lên phố từ lúc nào vậy?" Cô bé thật sự không có chút ấn tượng nào về chuyện này.
"Chính là sáng sớm nay khi thức dậy, tỷ đã nói muốn dẫn muội đi lên phố ăn sáng nhưng con nhóc như muội còn chưa ngủ đủ, lại mê man ngủ quên trên xe ngựa, bây giờ thì tỉnh ngủ rồi hả?"
Tước Tước nhíu đôi mày nhỏ, cô bé vẫn không nhớ ra chuyện gì, nhưng tỷ tỷ nói cái gì thì chính là cái đó: "Vâng, muội tỉnh rồi, tỷ tỷ, Tước Tước muốn ăn hoành thánh."
"Được, giờ tỷ tỷ sẽ dẫn muội đi."
Sau khi mua hai cái bánh rán lớn rồi lại mua thêm rất nhiều bánh bao trên đường đi thì Tô Oanh mới tìm được một quán bán hoành thánh.
"Ông chủ, cho hai bát hoành thánh thịt heo."
"Được, hai bát hoành thánh thịt heo, khách quan xin chờ một lát, ta lập tức làm cho hai vị ngay đây."
Tô Oanh mở bọc giấy dầu ra, hơi nóng bốc lên hòa lẫn với hương thơm của bánh bao thịt xông thẳng vào mũi.
"Lại đây, ăn chút bánh bao lót dạ trước đã."
Tước Tước vui vẻ nhận lấy bánh bao rồi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ cũng cùng ăn đi." Vừa nói, cô bé vừa đưa một cái bánh bao cho Tô Oanh.
Tô Oanh cầm lấy bánh bao rồi cắn một miếng, tuy rằng khoảng thời gian này Tước Tước luôn bôn ba đó đây cùng với bọn họ nhưng vẫn ăn ngon ngủ tốt, mắt thường có thể thấy hai cái má của cô bé đã phúng phính thêm chút thịt so với trước đây rồi.
"Tước Tước, ta có chuyện muốn nói với muội, lát nữa sau khi ta tiễn muội tới chỗ ca ca bên kia thì ta phải đi rồi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tước Tước lập tức trở nên luống cuống, cũng không còn quan tâm tới chuyện ăn bánh bao nữa, ánh mắt cô bé nhìn về hướng Tô Oanh như sắp khóc: "Tỷ tỷ muốn đi đâu?" Ở chung với nhau suốt một tháng trời đã khiến cô bé coi Tô Oanh như người nhà mà mình có thể dựa dẫm, giờ bỗng nhiên lại nghe được tin phải chia ly, quả thực trong lòng cô bé không hề dễ chịu gì.
"Ta phải đi Sở quốc, nơi đó có người nhà và bằng hữu của ta, nhưng muội đừng lo, ca ca của muội ở bên này vẫn còn một số chuyện phải làm, chờ sau khi ca ca của muội làm xong hết mọi việc thì sẽ dẫn muội tới Sở quốc tìm ta."
"Đến lúc đó ca ca sẽ dẫn muội đi tìm tỷ sao?" Tước Tước vừa nghe thấy vậy thì đã kìm lại nước mắt.
"Đúng vậy, sẽ dẫn muội đi."
"Vậy thì được, muội còn tưởng sau này sẽ không gặp được tỷ nữa."
"Làm sao lại có chuyện đó chứ, ta cũng sẽ không chạy mất, muội mau ăn đi."
"Vâng."
Khi hoành thành được bưng tới, Tô Oanh đã ăn hết cái bánh bao thịt rồi, sau khi nàng thuần thục ăn hết chỗ hoành thánh lẫn bánh rán thì mới dắt Tước Tước quay về khách trạm Vân Lai.
"Ca ca!" Tước Tước vừa nhìn thấy Mạc Đồ thì liền bổ nhào tới chui vào trong lòng hắn ta.
Mạc Đồ ôm lấy cô bé đứng lên nói: "Mấy ngày nay Tước Tước chơi có vui không?"
"Vâng, vui lắm, chỉ là nhớ ca ca."
Mạc Đồ dắt tay cô bé, nói tiếp: "Lát nữa ca ca sẽ dẫn muội tới chỗ ở, sau này ngày nào muội cũng có thể gặp được ca ca."
"Được ạ."
Mạc Đồ ngước mắt nhìn về hướng Tô Oanh: "Người phải đi bây giờ rồi sao?"
Tô Oanh gật gật đầu, đáp: "Ừ, có chuyện gì cần thì cứ dùng chim ưng truyền tin liên lạc với ta là được."
"Được, để chúng ta tiễn người ra khỏi thành."
Bọn họ đi từ trong khách trạm ra, leo lên xe ngựa, có lẽ là vì sắp phải chia tay nhau nên bầu không khí trên xe ngựa có đôi chút nặng nề, ngay đến đứa trẻ vốn hoạt bát là Tước Tước cũng không nói lời nào, cô bé chỉ yên lặng kéo lấy tay Tô Oanh, trong mắt tràn đầy vẻ lưu luyến không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận