[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 864: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (3)


Chương 864: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (3)
Chương 864: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (3)
Chương 864: Chung Quy Cũng Sẽ Có Lúc Phải Chia Ly (3)
Đạc thành không nhỏ, khoảng cách từ khách trạm tới cổng thành cũng không gần, nhưng bọn họ lại cảm thấy thời gian đang trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc xe ngựa đã tới nơi.
Tước Tước nắm chặt lấy tay Tô Oanh không nỡ buông: "Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải ở Sở quốc chờ ta và ca ca đó."
Tô Oanh nhéo gương mặt nhỏ nhắn của con bé mấy cái, lên tiếng đáp: "Được, tỷ tỷ nhất định sẽ chờ muội."
"Đừng có nhớ ta quá đấy." Đôi mắt hoa đào của Mạc Đồ hàm chứa cả một vũng xuân thủy ướt át khiến Tô Oanh nhìn mà buồn nôn không thôi.
"Quay về đi, ta sẽ cẩn thận."
Mạc Đồ vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Thật sự không cần ta đưa người ra khỏi Tấn quốc sao?"
Mạc Đồ là người Tấn quốc nên chắc chắn hắn ta thông thuộc hoàn cảnh ở Tấn quốc này hơn nàng nhiều, có hắn ta dẫn đường thì nhất định sẽ thuận lợi hơn so với nàng tự mình đi, nhưng Hồng Ma vừa trải qua một trận tranh đấu đổi thay quyền lợi, cần có người ở lại thu dọn tàn cục.
"Không cần, làm tốt việc mà ngươi cần phải làm là được."
Chung quy cũng sẽ có lúc phải chia ly.
Mạc Đồ dẫn Tước Tước xuống xe ngựa, trước khi đi, hắn ta còn đặt một túi điểm tâm vào trong tay Tô Oanh: "Biết người thích ăn nên ta đã đặc biệt đi mua cho người đấy."
Tô Oanh nhận lấy mà không hề khách khí: "Đa tạ."
Kế đó, Tô Oanh thả rèm xe xuống, ngăn cách ánh mắt tiễn biệt của hai người.
Cỗ xe ngựa rất nhanh đã ra khỏi Đạc thành, đêm qua Mạc Đồ đã đưa cho nàng một tấm bản đồ, tấm bản đồ này có thể cho phép nàng đi đến biên giới Sở quốc một cách nhanh chóng hơn thông qua các tuyến đường tắt.
Nhưng các đường tắt đều thưa thớt bóng người, sẽ tồn tại những hiểm nguy mà không ai lường trước được, nếu không phải vì Tô Oanh đã bày tỏ rằng mình muốn trở về Sở quốc trong thời gian ngắn nhất thì Mạc Đồ cũng sẽ không lấy ra tấm bản đồ này.
Ngồi xe ngựa tuy rằng thoải mái hơn chút nhưng tốc độ lại quá chậm.
Nàng bèn nhảy từ trên xe ngựa xuống, tháo một con ngựa trên xe ra.
"Quay về đi, đoạn đường kế tiếp ta tự cưỡi ngựa đi là được."
"Vậy giáo chủ đi đường cẩn thận."
Tô Oanh hơi gật đầu, roi ngựa giương lên một cái, bóng dáng nàng rất nhanh đã hòa vào giữa núi rừng.
Sở quốc, bên trong hoàng cung.
Bước chân cấm quân vội vã đi về hướng ngự thư phòng.
Lúc này vừa mới kết thúc buổi triều sớm, các đại thần tốp năm tốp ba đi ra từ đại điện thương nghị chính sự.
"Đã lâu như vậy rồi mà hoàng thượng vẫn còn không muốn tuyên bố tin tức hoàng hậu nương nương đã tạ thế ra bên ngoài, liệu cái hậu cung này còn phải trống không đến bao giờ đây?"
"Đại nhân nên tỉnh ngộ một chút đi, lần trước vừa có người nhắc đến chuyện này một cái là hoàng thượng đã giận dữ tím mặt, phẫn nộ đến mức trực tiếp sai cấm quân kéo người kia ra ngoài phạt đánh bằng trượng, nói cái gì mà nguyền rủa nương nương, thế nên bây giờ làm gì có ai còn dám nhắc tới chuyện này nữa?"
Mấy cái đầu đại thần lại càng túm tụm vào gần thêm một chút.
"Chỗ Tĩnh Quốc công bên kia... cũng không có động tĩnh gì sao?"
"E rằng Tĩnh Quốc công cũng không muốn lội vào vũng nước đục này nên đang tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến."
Bóng dáng cấm quân cùng với tiếng thảo luận trầm thấp của các đại thần càng lúc càng xa.
Tiêu Tẫn vừa tới ngự thư phòng, sau khi hắn ngồi xuống thì nhìn thấy Trương Thư Minh bước vào.
"Hoàng thượng, bên ngoài có cấm quân tới cầu kiến."
Tiêu Tẫn cầm một quyền tấu chương lên, cũng không ngẩng đầu, chỉ nói: "Cho hắn ta vào."
Cấm quân bước vào trong điện liền cất cao giọng nói: "Hoàng thượng, nửa giờ trước, ty chức đã phát hiện ra một con bồ câu đưa thư ở ngoài cửa cung, trên chân con bồ câu đưa thư đó có buộc một bức thư, khi ty chức lấy bức thư ra xem thì phát hiện ra điểm dị thường, cho nên không dám có bất kỳ trì hoãn gì mà đưa tới cho hoàng thượng ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận