[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 866: Đã Phải Chịu Đựng Quá Nhiều (2)


Chương 866: Đã Phải Chịu Đựng Quá Nhiều (2)
Chương 866: Đã Phải Chịu Đựng Quá Nhiều (2)
Chương 866: Đã Phải Chịu Đựng Quá Nhiều (2)
Tiêu Tẫn có đôi phần ngạc nhiên nhận lấy tờ giấy trong tay Đại Bảo, sau đó xem qua một chút.
Ở cái tuổi này của Đại Bảo mà muốn kiểm tra sự lý giải cũng như cách nhìn đối với quốc sự của cậu bé là chuyện không thể nào, Tiêu Tẫn cũng chỉ nói để cậu bé có thể nhận biết được hết những con chữ trên sổ con, sau đó hiểu thêm một bước về nội dung trong sổ con và làm một bản tóm lược lại, nếu như có thể tóm lược ra được một cách xuất sắc thì chứng tỏ cậu bé lại tiến bộ thêm rồi.
Phần tóm lược được viết hết sức non nớt nhưng đối với đứa trẻ ở tầm tuổi này như Đại Bảo mà nói thì đã là vô cùng hiếm thấy.
Đại Bảo đứng trong đại điện, trong mắt mang theo từng tia từng tia thấp thỏm không yên.
Sau khi Tiêu Tẫn xem xong thì khẳng định nói: "Viết không tệ."
Nghe thấy Tiêu Tẫn khen ngợi mình, Đại Bảo nhếch nhếch môi như đã trút được gánh nặng: "Nhi thần sẽ không ngừng cố gắng hơn nữa."
Tiêu Tẫn bảo cậu bé đến ngồi bên cạnh mình, nhìn thấy dưới mí mắt nho nhỏ của nhi tử đã có sắc đen bầm thì khó tránh khỏi đau lòng: "Ban đêm con ngủ không được ngon sao?"
Đại Bảo nhẹ giọng đáp: "Tối qua viết tóm lược nên nhi thần ngủ muộn hơn ngày thường một chút, lát nữa đến giờ ngủ trưa là có thể bù lại rồi ạ."
Tiêu Tẫn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, nói tiếp: "Tễ Nhi, phụ hoàng biết con đã rất cố gắng rồi, nếu như thật sự mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi một chút."
Đại Bảo lại trở tay nắm ngược lại bàn tay của Tiêu Tẫn, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ kiên định: "Phụ hoàng mới mệt, Tễ Nhi học nhiều thêm một chút, biết nhiều thêm một chút thì sẽ có thể san sẻ gánh nặng cho phụ hoàng thêm một chút, như vậy phụ hoàng sẽ không mệt như bây giờ nữa."
Trong lòng Tiêu Tẫn đã thoải mái dễ chịu hơn nhiều, hắn bèn ôm lấy Đại Bảo vào lòng: "Hài tử ngốc này..."
"Phụ hoàng đừng lo, Tễ Nhi không mệt, Tễ Nhi thích đọc sách thích nghe tiên sinh giảng bài, Tễ Nhi phải học rất nhiều rất nhiều thứ, sau này mới có thể bảo vệ phụ hoàng, bảo vệ Linh Nhi, bảo vệ... mẫu thân..." Đại Bảo nói đến đoạn sau thì giọng cũng đã nghẹn ngào.
Cậu bé biết chứ, cậu bé đều biết cả, mấy người kia luôn len lén nói sau lưng cậu bé, rằng mẫu thân cậu đã rơi vào một dòng nước lũ rất lớn rất lớn nên không thể quay trở về được nữa, sau khi cậu bé nghe được lời này thì đã rất tức giận mà quở mắng bọn họ, lớn tiếng nói với bọn họ rằng mẫu thân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nàng nhất định sẽ trở về!
Giống như năm xưa mẫu thân và phụ hoàng rơi vào dòng nước nhưng rồi cũng có thể quay về đó thôi!
Đám người Triệu ma ma luôn lén lút than thở sụt sùi với Linh Nhi sau lưng cậu bé, cậu bé cũng rất giận, rõ ràng mẫu thân còn chưa trở về, tại sao bọn họ lại khóc chứ!
Đại Bảo rất giận bọn họ, nhưng đồng thời cậu bé cũng giận chính bản thân mình, nếu như mình đã lớn khôn thì sẽ có thể chia sẻ gánh nặng cùng với phụ hoàng, như vậy thì người giúp sức cho phụ hoàng sẽ là mình, mẫu thân cũng vì vậy mà không cần phải xuất cung nữa, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm!
Vậy nên Đại Bảo gắng sức học chữ, liều mạng học hành, chính là vì hy vọng bản thân có thể hiểu biết được nhiều hơn, nhanh chóng trưởng thành để giúp sức cho phụ hoàng, như vậy thì mẫu thân của cậu bé sẽ có thể trở về!
Suy nghĩ của hài tử vẫn cứ luôn lộ ra vẻ ngây thơ bên trong sự thành thục chín chắn mà người ta khó có thể lý giải được.
Sự chín chắn không phù hợp với lứa tuổi này lại khiến cho Tiêu Tẫn vô cùng đau lòng, nhưng Đại Bảo với tư cách là đích trưởng tử của hắn mà nói, đây cũng là con đường mà nó buộc phải đi qua.
"Mẫu thân con nhất định sẽ trở về."
nhi thần là nhất định không được lo lắng cho người, người sẽ về ngay thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận