[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 870: Làm Gì Cũng Được (1)


Chương 870: Làm Gì Cũng Được (1)
Chương 870: Làm Gì Cũng Được (1)
Chương 870: Làm Gì Cũng Được (1)
Không biết cửa khẩu đại môn còn phải đóng mấy ngày, quá ba ngày lô hàng này của gã coi như vứt, thay vì mạo hiểm chờ đợi, chi bằng bán đi một ít để bù đắp tổn thất.
Nghĩ đến đây, râu quai nón nhìn Tô Oanh nói: "Ngươi có thể mua bao nhiêu?"
"Ngươi muốn bán bao nhiêu, ta sẽ lấy bấy nhiêu."
"Được, chúng ta đến khách trọ Biên Thành bàn tiếp."
Tô Oanh đi theo sau đội ngũ một đường vào Biên Thành.
Tấn quốc là một quốc gia khoan dung và cởi mở với mọi dân tộc, điều này được thể hiện rõ ràng ở Biên Thành. Ngày nay ở Biên Thành xuất hiện rất nhiều người dị tộc, hơn nữa đa số là thương nhân lui tới làm ăn.
Râu quai nón dẫn Tô Oanh đến một quán trọ.
Từ cách tiểu nhị của quán bước ra và thành thạo bắt chuyện với râu quai nón là biết, trước đây họ đã từng gặp nhau không ít lần.
Râu quai nón kéo xe tải đến sân sau của quán trọ, Tô Oanh cũng đi theo họ.
Râu quai nón dẫn Tô Oanh đi đến bên cạnh một chiếc xe ngựa, vén tấm bạt lên lộ ra hàng hóa bên trong.
Xe chất đầy cá ướp lạnh, những con cá này đều được làm đông trong băng đá, nhưng một phần băng lộ ra ngoài đã bắt đầu tan chảy, nếu là không kịp thời xử lý, không bao lâu nữa cá sẽ bị hỏng.
"Tiểu công tử họ gì?"
"Họ Tô." Tô Oanh nhìn thoáng qua, con nào cũng đầy đủ bộ phận.
"Chúng ta vận chuyển lô cá này từ biển, chuẩn bị đưa đến Sở quốc, nhưng bây giờ cửa lớn quan khẩu đã đóng, chi phí làm đông lại rất cao, nếu ngươi muốn, ta có thể bán cho ngươi với giá rẻ hơn.
Kỹ thuật đánh cá ở thời đại này vẫn còn tương đối hạn chế, thế nên khi Tô Oanh nhìn thấy vài con cá sống ở mực nước sâu lẫn lộn trong lô hàng thì không thể không bội phục dũng khí của những ngư dân kia, số bạc này đánh đổi bằng tính mạng.
"Giá thế nào? Nếu hợp lý thì ta lấy hết."
Râu quai nón nghe Tô Oanh muốn mua thật thì lấy một bảng giá ra: "Nếu Tô công tử xem không hiểu, ta có thể đọc."
"Không cần." Tô Oanh nhận bảng giá từ tay gã, ngoại trừ một ít cá ngừ biển sâu, giá của những loài cá khác vẫn trong tầm chấp nhận được.
Tô Oanh nghĩ đến Đại Bảo và Nhị Bảo chưa từng được đi biển chơi, cũng hiếm khi ăn được hải sản tươi ngon như vậy, trả giá một lúc rồi mua hết.
Lúc giao bạc râu quai nón còn hơi ngơ ngác, như thể không ngờ cuộc mua bán này dễ làm đến vậy!
Tô Oanh lại ra bạc mua xe ngựa của họ tránh để người ta hoài nghi.
"Tô công tử buôn bán ở đâu, sau này có hàng tốt tại hạ báo với Tô công tử một tiếng."
"Ta không buôn bán, mua đồ về tự làm ăn thôi, ngươi để lại địa chỉ liên lạc, sau này ta có cần sẽ phái người đưa tin cho ngươi."
"Được." Râu quai nón để lại địa chỉ cho Tô Oanh rồi dẫn người rời đi, vốn tưởng sẽ là một đợt mua bán lỗ vốn, không ngờ được xong việc rồi về nhà sớm.
Sau khi họ rời đi, không ai biết trong xe có gì, Tô Oanh định đợi đến tối mới cất hết cá trong xe vào không gian.
Sân sau của quán trọ này rất rộng, đậu đầy xe ngựa, Tô Oanh chỉ có một người, để phòng bị trộm hàng, nàng chỉ có thể ở bên cạnh canh giữ cho đến khi trời tối.
May là lúc họ đến Biên Thành đã là xế chiều, mới ngồi được nửa canh giờ thì sắc trời cũng tối.
Trời vừa tối, tiểu nhị của quán trọ không tới đốt đèn nhanh như vậy, Tô Oanh định tranh thủ khoảng thời gian này chuyển hàng hóa trên xe vào không gian. Trong không gian, cá dù không có đá viên ướp lạnh cũng sẽ không bị hỏng.
Nàng đứng dậy xốc tấm bạt lên, thả một xe cá vào không gian, sau đó đi tới chiếc xe ngựa thứ hai, đang chuẩn bị động thủ thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động rất khẽ truyền ra từ bên trong.
Hai mắt Tô Anh tối sầm, nàng lấy kính mắt mèo ra đeo vào. Một bóng người thừa dịp nàng lui về phía sau, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa toan bỏ chạy.
"Tiểu tặc trộm cá, muốn chạy à!"Tô Oanh nhấc chân đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận