[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 871: Làm Gì Cũng Được (2)


Chương 871: Làm Gì Cũng Được (2)
Chương 871: Làm Gì Cũng Được (2)
Chương 871: Làm Gì Cũng Được (2)
Đối phương tất nhiên không phải là đối thủ của nàng, người còn chưa chạy ra sân sau đã bị nàng bắt được.
"Công tử tha mạng, công tử tha mạng, ta không dám nữa."
Tô Oanh vừa dùng sức, một đôi mắt to tròn xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Tô Anh khựng lại một chút, cổ tay xoay một vòng rồi siết lấy cổ đối phương.
Người nọ có vẻ không ngờ Tô Oanh tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không cho nàng ta cơ hội cầu xin tha thứ, sau khi bị siết cổ thì hai mắt dần trở nên trắng bệch, nhác thấy sắp tắt thở đến nơi.
"Bịch." Trong giây phút người nọ sắp chết, Tô Oanh thả tay ném văng xuống đất.
"Khụ! Khụ khụ khụ!"
Nữ tử nặng nề ho khan vài tiếng, khó khăn lắm mới ổn định được hơi thở.
Tô Oanh đi qua nhìn nàng ta với tư thế từ trên cao vọng xuống, quần áo trên người nàng ta bị nước thấm ướt dán sát da thịt, phác họa ra đường cong cơ thể của nàng ta một cách hoàn hảo, cộng với với cặp mắt to điềm đạm đáng yêu kia, trông chẳng khác gì một con thỏ trắng vô hại.
"Công tử tha mạng, tiểu nữ tử cũng bất đắc dĩ mới trốn trong xe, tuyệt đối không dám trộm cá của công tử."
Tô Oanh lạnh lùng liếc nhìn nàng ta: "Ta không tin."
Nữ tử mím môi, ánh mắt oan ức nhìn Tô Oanh mang đầy vẻ lên án, nếu gặp phải một người thương hương tiếc ngọc, tám phần là mềm lòng, đáng tiếc, Tô Oanh không phải là một nữ nhân thương hương tiếc ngọc.
"Muốn ta giao ngươi cho quan binh Tấn quốc, hay thành thật khai báo với ta?"
Nữ tử nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại.
"Công tử, tiểu nữ tử chẳng qua là không có văn điệp thông quan, ngươi cần gì phải vô tình như thế, nếu là công tử đồng ý tha cho tiểu nữ tử, tiểu nữ tử nhất định báo đáp công tử, công tử muốn làm gì với tiểu nữ tử cũng được!"
Tô Oanh nhướng mày: "Muốn làm gì ngươi cũng được?"
Nữ tử gật đầu: "Đúng, chỉ cầu công tử tha cho tiểu nữ tử một lần."
"Được."
Tô Oanh kéo người vào phòng khách trói lại rồi mới ra sân sau chuyển cả lô cá vào không gian.
Nữ tử nhìn Tô Oanh rời đi, giãy giụa muốn thoát khỏi dây thừng, nàng ta dụi đầu lên giường, một lưỡi dao nhỏ rơi ra khỏi tóc.
Nàng ta nhặt lưỡi dao lên và nhanh chóng cắt sợi dây trói trên tay.
Tô Oanh xếp cá xong rồi về phòng khách.
Nữ tử nghe thấy tiếng động thì dừng động tác trên tay, trợn tròn mắt nhìn Tô Oanh, trông có vẻ cực kỳ sợ hãi.
"Không cần phí công giãy giụa, ngươi không cởi được nó đâu." Đây không phải dây thừng bình thường, dù có lấy rìu chém cũng chưa chắc đứt nổi, nếu không nàng sao có thể yên tâm để nàng ta ở một mình trong phòng?
"Công tử..." Nữ tử nũng nịu kêu một tiếng.
"Sợi dây này trói ta đau quá, công tử có thể nới lỏng cho ta không?" Mắt nàng ta đẩy đưa vô cùng quyến rũ, vừa ngây thơ vừa phong tình, đúng là nhân tài kiệt xuất trong phong cách trong sáng gợi dục.
Tô Oanh mở túi nước ra uống một ngụm, kéo ghế đến ngồi xuống trước mặt nàng ta: "Nhất cử nhất động của ngươi như thể đều được áp vào đúng chỗ, đến khóe mắt giương lên phong tình cũng đắn đo vừa đúng, nhưng lại thiếu đi linh hồn của chính ngươi, vừa nhìn đã biết là người của tổ chức nào đó trải qua một quá trình huấn luyện dài hạn."
Xuyên suốt câu nói của Tô Oanh, con ngươi của nữ tử thay đổi mấy lần, nàng ta cố gắng giữ vững biểu tình trên mặt, nhưng tay bị trói sau lưng lại nắm chặt.
"Để ta đoán xem, ngươi có phải là gian tế mà mấy quan binh trên đường cái kia muốn bắt không nào?"
Nữ tử vặn hết óc suy nghĩ, như đang đoán Tô Oanh là ai, phải làm sao Tô Oanh mới thả nàng ta ra.
"Nói đi, gian tế ở đâu, thành thật khai báo, có lẽ ta có thể cân nhắc thả ngươi đi." Dù sao sống chết Tấn quốc cũng không liên quan gì đến nàng.
"Công tử là người nơi nào?"
Tô Oanh hơi nhíu mày nói: "Người Nam quốc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận