[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 873: Không Thấy Người Đâu (1)


Chương 873: Không Thấy Người Đâu (1)
Chương 873: Không Thấy Người Đâu (1)
Chương 873: Không Thấy Người Đâu (1)
"Ngươi chắc chắn không giữ thứ quan trọng như bản đồ bố trận trên người, gian tế sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận kẻ nào, nếu đồ đạc của ngươi không được gửi về tận tay quan trên của ngươi, ngươi hẳn sẽ đặt nó ở một nơi không ai nghi ngờ."
Một nơi không khiến người ta hoài nghi, lại có thể để nàng ta lấy đi bất cứ lúc nào để thông quan.
"Tấn quốc cũng có Tàng Vật Các à?"
Con ngươi nữ tử co rụt lại, toàn thân cứng ngắc.
"Chờ đó, để ta đi xem xem."
Tô Oanh cầm chìa khóa chuẩn bị rời đi.
"Ta truyền, ta giúp ngươi truyền tin!" Khoảnh khắc Tô Oanh sắp bước ra khỏi phòng, nữ tử gầm nhẹ ra tiếng.
Tô Oanh dừng bước, nàng biết mình đã đoán đúng. Nói đến Tàng Vật Các là vì nàng nhớ Lâm Thù Du cũng giấu thư tín ở đó, nàng đoán nơi đó thật sự tương đối an toàn.
"Muốn truyền tin về, công tử phải cởi dây thừng trên người ta trước chứ? Chữ viết của chúng ta không giống nhau, nếu để công tử viết hộ, sợ là khiến người ta hoài nghi."
Tô Oanh bảo tiểu nhị đi lấy giấy bút mực.
Tiểu nhị lui ra, Tô Oanh cởi dây thép trên tay nàng ta ra.
Nữ tử giả vờ ngoan ngoãn cầm bút bắt đầu viết, khóe mắt lại đổ dồn vào người Tô Oanh, nàng ta đang tìm cơ hội chạy trốn.
Ngay khi Tô Oanh vừa quay đi, cây bút trong tay nữ tử bất ngờ đâm vào ngực Tô Oanh!
Nhưng sau lưng Tô Oanh lại như có mắt, quay đầu lại tát thẳng vào mặt nàng ta.
Nữ tử bị đánh đến mức đầu óc choáng váng.
Nam nhân này không hề biết thương hương tiếc ngọc!
Nữ tử bình ổn hơi thở, vừa ngước lên thì bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Tô Oanh.
"Đây chỉ là cảnh cáo, nếu còn dám giở trò ta sẽ vặn đầu ngươi xuống!"
Cả người nữ tử toát mồ hôi lạnh, nàng ta không hề nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của Tô Oánh, nàng thật sự sẽ giết chết mình!
Nữ tử bối rối cầm bút, đang nghĩ phải làm sao truyền ra tín hiệu cầu cứu cho người mình thông qua phong thư này!
Tô Oanh nhìn ra ý định của nàng ta, mở miệng uy hiếp: "Ta cảm thấy một chiêu lấy mạng của ngươi thì tẻ nhạt quá, dứt khoát giao ngươi và chìa khóa cho người Tấn quốc thú vị hơn nhiều."
Nữ tử cả kinh: "Ta viết!"
Nữ tử cắn răng, viết một phong thư dựa theo yêu cầu của Tô Oanh, sau đó gọi bồ câu đưa thư tới.
Loại bồ câu đưa thư này tuy không nhanh bằng chim ưng, nhưng trông tầm thường. không dễ khiến người khác hoài nghi.
Bồ câu đưa thư vừa được gửi đi, bên ngoài khách trọ liền truyền đến một tiếng náo loạn.
Tô Oanh đi tới cửa, nhìn xuyên qua khe cửa, có một đội quan binh tràn vào đại sảnh quán trọ.
Thấy quan binh Tấn quốc, mặt nữ tử lộ rõ vẻ căng thẳng.
Tô Oánh quay đầu nhìn nàng ta: "Bọn họ biết ngươi trông thế nào không?"
Nữ tử mím môi gật đầu, nếu không lộ mặt thì nàng ta sao có thể chạy đôn chạy đáo như vậy, vốn định dịch dung, nhưng một đường bị quan binh Tấn quốc truy kích, đã mấy ngày mấy đêm nàng ta không chợp mắt nổi, đồ trên người không còn lại bao nhiêu, căn bản không có biện pháp thay đổi một dung mạo khác chỉ trong thời gian ngắn.
Tô Oanh đột nhiên đi tới phía sau nữ tử, nữ tử chưa kịp phục hồi tinh thần lại đã thấy trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Tô Oanh đảm bảo người sẽ không tỉnh lại quá nhanh mới ném vào không gian.
Vừa ra khỏi không gian, Tô Oanh nghe thấy tiếng gõ cửa thô bạo.
"Mở cửa mở cửa, quan binh đến lục soát."
Tô Oanh tiến lên mở cửa.
Quan binh không nói hai lời đã ập vào hùng hổ rà soát phòng nàng.
Nhưng phòng chỉ lớn có chừng đó, dưới gầm giường lại chạm rỗng, không gian bên trong vừa xem hiểu ngay.
Quan binh lấy ra một bức họa đưa tới trước mặt Tô Oanh: "Từng gặp qua nữ nhân này chưa?"
Nữ tử trên bức họa rõ ràng chính là gian tế kia.
Tô Oanh chậm rãi lắc đầu: "Chưa gặp bao giờ."
Quan binh xác định không lục soát được thứ gì trong phòng thì toan định rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận