[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 874: Không Thấy Người Đâu (2)


Chương 874: Không Thấy Người Đâu (2)
Chương 874: Không Thấy Người Đâu (2)
Chương 874: Không Thấy Người Đâu (2)
Tô Oanh thấy thế gọi người lại: "Không biết cửa khẩu này đóng tới khi nào?"
Quan binh không quay đầu lại: "Cứ chờ đi."
Tô Oánh lấy chìa khóa ra quan sát rồi lập tức đi tới sảnh trọ.
Sau khi không tìm thấy gì trong quán trọ, quan binh đã rời đi.
"Tiểu nhị, biên thành này có chỗ nào cất giữ đồ đạc không, ta có vài thứ mang lên đường hơi vướng víu, muốn tìm một chỗ an toàn gửi hộ, nhưng một chốc cũng không biết nên gửi ở đâu thì hợp." Lúc nói chuyện, Tô Oanh móc ra mấy đồng tiền đặt lên bàn.
Thấy tiền đồng, mắt tiểu nhị sáng rực.
"Có, ở đây chúng tôi có một nơi chứa đồ, gọi là Trữ Vật Lâu. Ở đằng trước, chỉ cách quán chúng ta một con phố, Trữ Vật Lâu rất an toàn, công tử có thể gửi đồ ở đó."
Tô Oanh tạ ơn, theo chỉ dẫn của tiểu nhị tìm được Trữ Vật Lâu.
Trữ Vật Lâu này trông giống một gian trà lâu, bình thường không có gì nổi bật, nhưng sau khi đi vào sẽ phát hiện bên trong chằng chịt cơ quan an ninh, cửa nào cũng được làm bằng đá cẩm thạch tự nhiên, mỗi cánh cửa có người giữ chìa khóa riêng. Hơn nữa nghe nói mỗi chìa khóa một ngày chỉ có thể mở ba lần, nếu vượt qua ba lần, cánh cửa này sẽ tự động bị khóa chết, chỉ khi tất cả chìa khóa đồng thời cắm vào mới có thể mở ra.
An ninh nghiêm mật như vậy là để tránh tình trạng chủ trữ vật bị mất đồ.
Vận may của Tô Oanh không tệ, vì vây bắt gian tế nên hôm nay chưa ai đến Trữ Vật Lâu lấy đồ. Sau khi đối phương hỏi chìa khóa của Tô Oanh, người ta lập tức dẫn nàng đến sau cánh cửa thứ ba.
Người phục vụ chỉ vào chiếc tủ cuối cùng, nói đây là ngăn tủ chứa đồ của nàng. Nói xong thì lui ra sau cửa, cho Tô Oanh nửa khắc thời gian để lấy thứ mà nàng muốn.
Tô Oanh mở cửa tủ, bên trong quả nhiên có một cuộn giấy, nàng lấy cuộn giấy ra cất kỹ rồi ra khỏi Trữ Vật Lâu.
Quan binh Biên Thành còn đang tìm kiếm bóng dáng gian tế trên đường cái, Tô Oanh tới một quán ăn mua thịt kho rồi mua thêm một ít bánh rán mới về lại quán trọ.
Nàng đặt thức ăn lên bàn rồi trải cuộn giấy ra.
Trong cuộn giấy là một bản đồ phòng thủ quân sự hoàn chỉnh mà nàng không giờ ngờ rằng mình sẽ trộm được.
Tô Oanh cẩn thận xem qua rồi thả bản đồ phòng ngự vào không gian, cũng mang nữ tử ra khỏi không gian.
Nữ tử tỉnh lại chỉ nhìn thấy Tô Oanh ngồi trên ghế ăn gì đó, nàng ta đứng dậy khỏi giường nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nàng ta không biết mình hôn mê bao lâu, người này đã làm gì với mình.
"Lại đây ăn chút gì đi, đừng để chết đói." Tô Oanh nhìn nàng ta một cái rồi nói.
Nữ tử đi tới lấy bánh rán trên bàn rồi ngồi xuống ghế.
"Sở quốc bên kia nhanh nhất khi nào thì có tin truyền về?"
"Ba ngày."
"Ừ."
Nữ tử cắn một miếng bánh rán, nàng ta không cảm thấy Tô Oanh sẽ hạ độc trong thức ăn, nàng muốn giết mình là chuyện không thể dễ dàng hơn, không cần phải làm điều thừa mà độc chết mình.
Chỉ là nàng ta quá tò mò về thân phận của Tô Oanh, nếu đối phương là kẻ địch thì đây hoàn toàn là tin xấu với nàng ta.
Trời đã tối, Tô Oanh ăn no rồi bảo tiểu nhị mang một cái giường trúc tới.
Tô Oanh chỉ vào giường trúc, ngươi ngủ ở đó đi.
Nữ tử cảm thấy Tô Oanh không trói nàng ta để nàng ta ngủ dưới đất đúng là khó được.
Sau khi rửa mặt đơn giản, Tô Oanh ngáp một cái rồi nằm xuống giường.
Nữ tử nhìn màn giường đã hạ xuống, nghi hoặc không thôi, thầm nghĩ chẳng lẽ Tô Oanh tin tưởng mình như vậy, không trói nàng ta lại mà cứ để nàng ta ngủ cùng một phòng với nàng?
Tầm mắt nữ tử vẫn tập trung vào Tô Oanh, chậm rãi đi tới giường trúc nằm xuống.
Có điều nàng ta căn bản không ngủ được, Tô Oanh cầm chìa khóa của nàng ta, nàng ta nhất định phải nghĩ cách lấy lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận