[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 877: Lục Đục (1)


Chương 877: Lục Đục (1)
Chương 877: Lục Đục (1)
Chương 877: Lục Đục (1)
Sau khi xác nhận thân phận của hai người, Tô Oanh trở lại.
Nhưng vừa quay trở lại, nàng phát hiện có người đang dùng đao chém về phía hai người.
Tô Oanh rút trâm cài trên đầu phóng ra, đâm trúng tay đang giơ đao của đối phương.
"A!"
Lòng bàn tay của đối phương bị cây trâm đâm xuyên, hắn ta quay đầu nhìn thấy Tô Oanh, đồng tử co rụt lại, quay người muốn từ cửa sổ chạy trốn, thân hình Tô Oanh loáng cái, tiến đến tóm lấy chân hắn, kéo hắn lại!
"A!"
Hắn ta rên rỉ ngã xuống đất, muốn đứng dậy, lại bị Tô Oanh giẫm một chân lên lưng, nhìn về phía Chu Khinh nói: "Các ngươi cùng một nhóm?"
Chu Khinh nhìn nam nhân trên mặt đất, lại nhìn Tô Oanh, nhất thời không đáp lại.
Tô Oanh túm vạt áo tên nam nhân kéo hắn ta sang một gian phòng khác.
Người nọ nhìn Tô Oanh, trong mắt hiện lên vô số tính toán, như đang cân nhắc gì đó.
"Ngươi là ai?"
Tô Oanh hỏi trực tiếp.
"Ngươi lại là ai?" Người nọ hỏi ngược lại.
Tô Oanh quét qua hắn ta từ trên xuống dưới,"Ngươi và bọn họ là một nhóm?"
Nam nhân không đáp, Tô Oanh dứt khoát tiến lên trói người lại, quay lại phòng Chu Khinh.
Thấy Tô Oanh trở về, thần kinh toàn thân Chu Khinh cũng trở nên căng thẳng.
Tô Oanh kéo một chiếc ghế đẩu dưới gầm bàn trước mặt nàng ta, đôi mắt như mang một phần đồng cảm,"Không ngờ người nước Tấn còn chưa tới bắt các ngươi, các ngươi đã tự lục đục."
Chu Khinh kinh ngạc nhìn Tô Oanh, thán phục trước sự nhạy bén của nàng.
"Sau khi người kia đến đã nói gì với ngươi?"
Chu Khinh mím môi, không trả lời.
"Hắn ta muốn bản đồ phòng ngự, hay là không nói gì liền trực tiếp động thủ giết các ngươi?"
Chu Khinh vẫn không nên tiếng.
Tô Oanh cũng không vội, chỉ là trầm thấp nói: "Ta có thể nói rõ cho ngươi là, bản đồ phòng ngự đang nằm trong tay ta."
Chu Khinh cắn răng: "Ta cũng biết bản đồ bị ngươi lấy đi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Tô Oanh nhíu mày nói: "Người đến nước Tấn để tìm Hoàng hậu nước Sở."
Trong mắt Chu Khinh hiện lên kinh ngạc,"Cái gì? Ngươi là người nước Sở?"
Tô Oanh gật đầu, lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài hình rồng,"Lệnh bài này, chắc hẳn ngươi không xa lạ."
Chu Khinh nhìn thấy lệnh bài càng kinh ngạc hơn, nàng ta dĩ nhiên không xa lạ, đây là mật lệnh đặc biệt của hoàng thất nước Sở, người bình thường không thể tiếp xúc đến.
"Ngươi thật là người Hoàng thượng phái đi tìm kiếm Hoàng hậu nương nương?"
"Đúng vậy."
"Vậy Hoàng hậu đâu, người tìm thấy Hoàng hậu nương nương chưa?"
Tô Oanh bình tĩnh nói: "Đây không phải chuyện ngươi nên hỏi."
Chu Khinh nửa tin nửa ngờ, mặc dù Tô Oanh có lệnh bài trong tay, nhưng cũng không phải hoàn toàn đáng tin.
Tô Oanh biết Chu Khinh sẽ không dễ dàng tín nhiệm nàng, nhưng thế này đã đủ để nàng ta buông một phần phòng bị.
"Vừa rồi người nọ muốn giết các ngươi."
Chu Khinh cau mày, giãy giụa một lúc mới nói: "Hắn ta biết bản đồ phòng ngự bị mất, nói chúng ta không làm được việc, phải xử tử chúng ta tại chỗ."
Bây giờ Tô Oanh đã biểu lộ thân phận của mình, Chu Khinh cũng không phải hoàn toàn tin tưởng nàng mà nói, mà là vì dò xét, nàng ta muốn biết Tô Oanh định sẽ làm gì tiếp theo.
Tô Oanh nhớ tới, ban đầu xuất chiến, chiến hữu của nàng bị quân địch bắt giữ, bọn họ tìm được người trước cứu người, chứ không phải diệt khẩu.
Một người bình thường, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với chiến hữu của mình.
Biết tin này, Tô Oanh trở lại gian phòng kia.
Nam nhân kia nghe tiếng Tô Oanh đi vào, cảnh giác nhìn nàng.
"Ta sẽ hỏi ngươi ba câu, nếu người trở lời thành thật, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Nam nhân mạnh miệng nói: "Cái gì ta cũng sẽ không nói, ngươi không cần uổng phí thời gian!"
Tô Oanh cười lạnh nói: "Ngươi nói không tính."
Tô Oanh lấy từ trong người ra một cây ngân châm, bước tới bên cạnh nam nhân kia, nam nhân nhìn ngân châm ánh lên ánh sáng bạc, co người lại, nhưng vẫn mạnh miệng chống lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận