[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 882: Ve Sầu Thoát Xác (2)


Chương 882: Ve Sầu Thoát Xác (2)
Chương 882: Ve Sầu Thoát Xác (2)
Chương 882: Ve Sầu Thoát Xác (2)
Chẳng lẽ là ông trời không đành lòng khi nàng đã chém giết ở mạt thế nhiều năm nên mới để cho nàng đến chỗ này, còn cho nàng gặp một chuyện lớn như vậy?
Tô Oanh nặng nề ngủ đi trong khi đang suy nghĩ phức tạp, khi mở mắt ra thì trời bên ngoài đã sáng.
Sau khi mặt trời lên thì Tô Oanh đã đổi lại về bộ đồ nam lúc trước, còn Chu Khinh thì mặc đồ nha hoàn, hai người rời khỏi quán trọ từ cửa sau, nhân viên lễ tân cũng không quan tâm tới sự thay đổi của hai người.
Khoảng cách giữa quán trọ và cửa lớn của biên giới rất gần, lúc bọn họ đến thì ở ngoài cửa đã có không ít người đợi rồi, đều là muốn nhập quan.
Tô Oanh chờ ở ngoài quan, ánh mắt lại nhìn về phía triều Bắc Hoang.
Nhớ rõ có một lần bị lưu đày từ quan khẩu ra tới Bắc Hoang, không ngờ chỉ mới chớp mắt mà đã qua lâu như vậy.
Trong khoảng thời gian xuất hiện này, nàng vẫn không nhận được tin tức của bên kia nên cũng không biết bây giờ tình hình ở thành Thiên Khôi như thế nào.
"Lấy văn điệp ra." Trong lúc suy nghĩ thì Tô Oanh đã đi tới quan khẩu, nàng không có văn điệp, mà lấy một tấm lệnh bài cấm quân từ trên người ra, lệnh bài này là Tiêu Tẫn cho nàng khi nàng rời khỏi kinh thành, nói rằng có tấm lệnh bài này thì có thể tự do đi lại ở Sở quốc.
Quan binh thủ vệ nhìn thấy lệnh bài thì trong mắt hiện lên một chút khác thường, sau khi đưa Tô Oanh qua một bên thì tìm tới phòng của phó tướng, một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn không có cơ hội nhìn thấy lệnh bài giống như vậy, trên lệnh bài có long văn khiến cho hắn ta biết rằng tấm lệnh bài này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Phó tướng nhận lấy lệnh bài của Tô Oanh để xem xét, sau khi xác định là thật thì hắn ta cũng không có hỏi nhiều, có thể lấy được lệnh bài của Hoàng Thượng thì đều là thân tín, Hoàng Thượng để thân tín đi làm việc thì tuyệt đối không thể để người ngoài biết được một cách dễ dàng.
Nhìn kim bài trong tay Tô Oanh thì Chu Khinh đã hoàn toàn tin thân phận của Tô Oanh.
Tô Oanh ngồi trên lưng ngựa, hít thở bầu không khí ở Sở quốc khiến nàng cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Chu Khinh cưỡi ngựa đuổi theo Tô Oanh, nàng ta rất tò mò, Tô Oanh tới tìm kiếm Hoàng Hậu nương nương, bây giờ bọn họ cũng đã nhập nhập quan nhưng vẫn không thấy bóng dáng hoàng hậu nương nương đâu cả?
Nàng ta rất muốn hỏi rằng, rốt cuộc hoàng hậu nương nương ở chỗ nào vậy?
Sau khi vào Sở quốc, Tô Oanh cũng không tính nghỉ ngơi, kế hoạch là lập tức rời khỏi thành rồi sau đó chạy tới thành tiếp theo.
Chu Khinh cũng không phản đối, nàng ta hiểu rằng Tô Oanh chỉ muốn nhanh chóng quay về kinh thành thôi.
Sau khi tới biên giới của thành phố thì Tô Oanh tìm một quán cơm, tính ăn chút đồ nóng rồi lại tiếp tục lên đường.
"Công tử tính đi đến thành nào trước?"
"Đi thẳng đến Lạc Thành nghỉ chân."
Trong lúc nói chuyện thì tiểu nhị đã bưng đồ ăn lên, đúng lúc nghe thấy lời Tô Oanh nói thì không kiềm chế được, mở miệng nói: "Công tử muốn đến Lạc Thành sao?"
Tô Oanh gật đầu: "Ừ." Từ chỗ này đi đến Lạc Thành thì sẽ đi ngang qua hoang mạc, đường khá xấu, nhưng đi từ chỗ này thì khoảng cách sẽ gần hơn một chút.
"Ai da, lúc này mà công tử đi qua thì phải cẩn thận, lần trước bên đó xuất hiện nạn hạn hán nên bây giờ bên đó không yên phận."
Tay cầm đôi đũa của Tô Oanh khựng lại: "Lạc Thành xuất hiện nạn hạn hán?"
"Đúng vậy, ngài nói đúng rồi, hạn hán cũng chết mà lũ lụt cũng chết, sao ông trời lại không để cả hai cân bằng cho nhau chứ, không biết điều này đã hại chết biết bao nhiêu người rồi, vào đầu tháng, nạn hạn hán ở Lạc Thành bắt đầu trở bên nghiêm trọng, người có bạc vụn trong tay thì đã chạy thoát, bởi vì chúng ta ở bên này phải băng qua hoang mạc nên người chạy tới đây không nhiều lắm, cho nên người biết đến cũng ít, bởi vì tiểu nhân có thân thích ở bên đó, được họ phái người tới truyền tin nên mới biết được."
"Việc này triều đình không quan tâm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận