[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 883: Hạn Hán Cũng Chết Mà Lũ Lụt Cũng Chết (1)


Chương 883: Hạn Hán Cũng Chết Mà Lũ Lụt Cũng Chết (1)
Chương 883: Hạn Hán Cũng Chết Mà Lũ Lụt Cũng Chết (1)
Chương 883: Hạn Hán Cũng Chết Mà Lũ Lụt Cũng Chết (1)
Tiểu nhị lắc đầu: "Chuyện ở phía trên thì tiểu nhân cũng không biết nhiều lắm, chỉ nghe thân thích nói rằng người của quan phủ vẫn luôn đè xuống, không cho dân nạn rời khỏi thành, sợ rằng chuyện ầm ĩ lớn thì mũ cánh chuồn khó giữ được, những quan tước giàu có đó sao có thể để ý đến sống chết của người dân chứ, ngài thật sự muốn đi đến Lạc Thành thì phải cực kì cẩn thận, thế đạo rối loạn, người nào cũng có."
Chu Khinh lấy mấy đồng tiền từ trên người ra để cảm ơn tiểu nhị.
Tiểu nhị vui vẻ nhận tiền thưởng đi làm việc.
"Có một vài quan chức địa phương như thế đó, căn bản sẽ không để bá tánh vào mắt, sợ nhất chính là bị hoàng thượng hỏi trách, cho nên sẽ muốn dùng hết tất cả mọi cách để che giấu lỗi lầm của mình, thật là đáng giận!" Vẻ mặt của Chu Khinh khó chịu, nhưng nàng chỉ là một mật thám được phái đến Tấn Quốc, chuyện có thể làm quá ít.
"Quả thật là đáng giận, ăn cơm trước đi."
Tô Oanh rũ mắt, nàng lập tức cầm lấy một cái đùi gà cắn một cái, tiểu nhị nói rằng cũng chỉ nghe được tình hình ở đó từ người khác, còn tình hình thực tế thì còn cần phải thêm một bước xác nhận thì mới biết được, bây giờ đầu óc trống rỗng nên không nghĩ được gì khác.
Chu Khinh nhìn bàn đồ ăn thì ngạc nhiên không thôi, làm sao mà hai người bọn họ có thể ăn hết được?
Mà khi nàng ta đang ngây người thì thấy Tô Oanh đã ăn hết nửa cái chân giò thì thức thời ngậm miệng lại.
Tô Oanh ăn hết thức ăn trên bàn một cách vội vàng, biểu cảm của Chu Khinh đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung được nữa, hoá ra lúc trước ở thành phố biên giới là Tô Oanh đã cực kì khiêm tốn rồi.
Đương nhiên là Tô Oanh đã ăn no rồi, không biến phải chờ đến khi nào mới được ăn bữa thức ăn nóng như này nữa.
Sau khi rời khỏi tửu lầu, Tô Oanh lập tức dẫn Chu Khinh đi mua thức ăn trên đường lớn, băng qua hoang mạc đến khu vực có nạn hạn hán thì đồ ăn và nước phải đầy đủ.
Chu Khinh thấy Tô Oanh gom gần hết cả quán điểm tâm thì ngạc nhiên đến mức miệng không khép lại được.
Tô Oanh giải thích rằng do hàm lượng đường trong điểm tâm cao, vào lúc tất yếu thì có thể bổ sung năng lượng cho cơ thể kịp thời.
Đương nhiên, nàng sẽ không nói rằng bởi vì nàng muốn ăn.
Sau đó, các nàng lại đến hiệu thuốc mua một ít thuốc có thể sẽ dùng tới, ngộ nhỡ có chuyện gì thì Tô Oanh không thể biến ra từ khoảng không được, bây giờ mua một ít thì đến lúc đó cũng có lý do để giải thích.
Tô Oanh cũng không dám mua quá nhiều, các nàng chỉ có hai con ngựa nên không thể để được nhiều đồ như vậy.
Vậy nên sau khi mua đồ xong thì cả hai người lập tức lên đường.
Rời khỏi biên giới của thành phố, đi đến khi trời sáng là có thể thấy được hoang mạc.
Đây là con đường chắc chắn phải đi qua nếu muốn đi tới Sở quốc, thật ra lúc trước Tô Oanh đã đi qua con đường này rồi, cũng đã gặp được vua sói hoang mạc nên đi cũng không gọi là xa lạ.
Sau khi hai người cưỡi ngựa đi vào hoang mạc sau thì cảm nhận được hơi nóng mãnh liệt đánh úp lại.
Nhìn trong hoang mạc vô tận, đưa mắt nhìn thì chỉ thấy hoang vu, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được ở đây không hề có sự sống.
Tô Oanh dùng khăn vải che mặt lại để bảo vệ mặt khỏi gió cát.
Hai người mới đi chưa được bao lâu thì mặt trời đã dần dần ngả về tây, vừa nãy Chu Khinh còn cảm thấy khô nóng khó chịu thì bây giờ cơ thể đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, cũng may là các nàng đã mua thêm một chiếc áo bông trước khi các nàng rời khỏi thành, nếu không thì chắc chắn đêm nay sẽ bị đông cứng đến chết rồi.
"Công tử, ban đêm cần phải tìm nơi nghỉ ngơi nhỉ?"
Ánh mắt Tô Oanh nhìn lướt qua xung quanh một lần, phát hiện có một tảng đá lớn ở phía trước cách đó không xa: "Đến tảng đá lớn phía trước nghỉ ngơi đi."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận