[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 884: Hạn Hán Cũng Chết Mà Lũ Lụt Cũng Chết (2)


Chương 884: Hạn Hán Cũng Chết Mà Lũ Lụt Cũng Chết (2)
Chương 884: Hạn Hán Cũng Chết Mà Lũ Lụt Cũng Chết (2)
Chương 884: Hạn Hán Cũng Chết Mà Lũ Lụt Cũng Chết (2)
Sau tảng đá lớn có một cái cửa tránh gió, sau khi Chu Khinh xoay người xuống ngựa thì đi nhặt một ít nhánh cây khô ở xung quanh làm dùng mồi lửa để đốt lửa, khắp nơi trong hoang mạc toàn là thú dữ, lửa có thể ngăn cản dã thú tới gần ở một trình độ nhất định.
Tô Oanh lấy một miếng thịt từ trong túi ra đưa cho Chu Khinh: "Ta thấy sắc mặt của ngươi không tốt lắm, ăn gì đó trước đi."
Chu Khinh duỗi tay sờ lên mặt, cũng không biết có phải do nghe thấy Tô Oanh nói như vậy hay không, mà quả thật cơ thể của nàng ta hình như không được nhanh nhẹn lắm, chẳng lẽ là bị say nắng sao?
Chu Khinh cầm lấy túi nước uống một ngụm để khiến mình tỉnh táo lại, đặt thịt nướng lên trên đống lửa nướng cho nóng một chút rồi sau đó mới đưa thịt khô cho Tô Oanh: "Công tử ăn trước đi."
Tô Oanh liếc mắt nhìn thịt khô một cách sâu xa, lắc đầu một cái: "Không, giữa trưa ta đã ăn nhiều rồi, ngươi ăn đi."
Chu Khinh nghĩ đến cả bàn đồ ăn thì lặng lẽ rút tay về.
Thịt khô này là được làm từ thịt heo mua ở trong thành, nếu như không phải đã nướng rồi thì quả thật cắn cũng không nhúc nhích.
Chu Khinh ăn hai miếng thì cảm thấy quai hàm mình nhức đến mức đôi mắt cũng đã mơ hồ rồi, khi nàng đang chuẩn bị uống nước, mới vừa duỗi tay thì phát hiện động tác của mình đã chậm lại.
Lúc này, giọng nói quan tâm của Tô Oanh vang lên bên tai nàng ta: "Chu Khinh, Chu Khinh ngươi làm sao vậy? Có phải cơ thể không thoải mái hay không?"
Chu Khinh há miệng thở dốc, muốn nói rằng mình không sao, nàng ta giật giật môi nhưng mà không phát ra được tiếng nào, nàng ta, không muốn chết...
Tô Oanh nhìn Chu Khinh dần dần rơi vào hôn mê thì nở một nụ cười nhạt, nàng không muốn cưỡi ngựa ở chỗ quỷ quái này, nhưng do dẫn theo Chu Khinh nên nàng không thể lấy phương tiện giao thông của mình ra, cũng chỉ có thể tạm thời để nàng ta thiệt thòi, để nàng ta ngủ trong chốc lát, chờ sau khi rời khỏi hoang mạc thì lại đánh thức nàng ta.
Tô Oanh ăn lương khô, sau khi nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn thì để Chu Khinh vào trong không gian, sau đó lấy ra chiếc mô tô chạy bằng không khí của mình, có đồ rồi thì nàng còn muốn cưỡi ngựa làm gì nữa!
Một tiếng "Ầm" vang lên, bóng dáng Tô Oanh vọt ra.
Bầy sói đang tìm thực vật chỉ cảm thấy một trận gió lướt qua, lướt đến mức lông của chúng nó che hết mắt, còn chưa kịp đợi bọn họ phục hồi tinh thần thì trận gió đó đã biến mất.
Sói:??
Khi chúng nó đang tiếp tục chuẩn bị tìm kiếm con mồi thì cơn gió đó lại đột nhiên xuất hiện.
Xe của Tô Oanh dừng lại trong bầy sói, trong lúc nhất thời, người và sói đối diện nhau, từng đôi mắt sói huỳnh quang màu xanh lục đều nhìn về phía Tô Oanh.
Tô Oanh cởi kính ra rồi huýt sáo với bọn chúng, trên mặt nở một nụ cười đẹp.
Một lát sau, hai con sói nằm trong túi vải trong lòng Tô Oanh run bần bật.
Lúc nãy đi ngang qua là Tô Oanh đã chú ý tới hai con sói con này rồi, có lẽ là do chúng nó bị thương nên đi ở sau cùng của bầy sói, nói là sói con thì cũng không đúng lắm, bởi vì chúng nó không nhỏ như vậy, nếu không thì cũng không thể ra ngoài theo bầy sói.
Nhưng có lẽ bầy sói thấy chúng nó bị thương nên dường như muốn vứt bỏ chúng nó, nếu bầy sói không cần thì nàng sẽ mang về, đúng lúc làm quà tặng cho hai cục cưng.
Hai con sói nhỏ nằm trong túi vải của Tô Oanh hứng gió lớn nên run bần bật!
Sa mạc rộng lớn, Tô Oanh chạy với tốc độ nhanh nhất, tận hưởng cảm giác phấn khích khi đua xe.
Tính ra chạy với tốc độ 200km thì thấy sa mạc này cũng không lớn lắm, chưa chạy được bao lâu là Tô Oanh đã có thể đi ra ngoài.
Khi cảm thấy khoảng cách không còn bao xa thì Tô Oanh thả chậm tốc độ của mình lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận