[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 887: Vật Giá Tăng Cao (1)


Chương 887: Vật Giá Tăng Cao (1)
Chương 887: Vật Giá Tăng Cao (1)
Chương 887: Vật Giá Tăng Cao (1)
Người nào khá giả từ lau đã chạy đi lánh nạn, số còn lại thì chẳng thể rời đi.
Khi tiểu nhị bưng mì lên, Tô Oanh phát hiện mì này không phải mì trắng tinh khiết, một cái bát lớn chỉ đầy một nửa.
"Công tử, mì của ngài tới rồi, ngài tranh thủ còn nóng ăn đi, cần gì cứ gọi tiểu nhân một tiếng."
"Đa tạ."
Tô Oanh đẩy mì cho đại nương ăn nhưng đại nương lại từ chối, mãi đến khi Tô Oanh nói không ăn sẽ đổ thì đại nương mới ngượng ngùng ngồi xuống.
Trong lúc đại nương đang ăn mì, Tô Oanh lấy cớ đi nhà xí rồi lẻn vào không gian lấy que thử xét nghiệm bệnh sốt rét và thuốc chữa bệnh sốt rét ra, mặc dù không dám chắc đứa trẻ mắc sốt rét, nhưng theo nàng đoán thì hẳn là tám chín phần mười rồi, bây giờ chỉ cần bước xác nhận cuối cùng.
Tô Oanh trở lại phòng, lén đại nương dùng que thử nghiệm cho đứa trẻ, kết quả rất nhanh đã có, đúng là sốt rét.
Tô Oanh lấy kim tiêm ra tiêm và cho nó uống ít dịch dinh dưỡng, có thuốc thì sốt rét dễ trị, nhưng suy dinh dưỡng thì cần có khoảng thời gian nhất định mới khỏi được. .
"Công tử, ta, cháu trai của ta thế nào rồi?"
"Là bị sốt rét, vả lại lâu rồi không có gì ăn, sức khỏe cũng rất yếu, chữa sốt rét trước, những vấn đề khác từ từ giải quyết sau."
Đại nương mặt đầy hoảng sợ: "Sốt rét! Cái này, cái này phải làm sao, đứa cháu đáng thương của ta, bà nội chỉ còn một người thân là ngươi thôi, nếu ngươi có mệnh hệ gì bà nội cũng không sống nổi nữa."
Tô Oanh nghe tiếng khóc của đại nương chỉ cảm thấy đau đầu.
"Đại nương, ngươi nghe rõ lời ta nói, bệnh này ta chữa được, ngươi đừng khóc."
Đại nương ngừng khóc, nghi ngờ nhìn Tô Oanh, vừa rồi bà mới nghe từ "sốt rét" đã thấy như trời sập, trong nhận thức của bà, bị sốt rét đồng nghĩa với cái chết, hôm nay nghe Tô Oanh nói chữa được thì kích động quỳ xuống không ngừng dập đầu với nàng.
"Đa tạ công tử, đa tạ công tử, ngài là ân nhân cứu mạng của chúng ta, bà già này nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài."
Tô Oanh kéo bà ngồi lên ghế, thấy mì trên bàn không hề với đi chút nào, hẳn là đại nương vẫn tiếc không dám ăn.
"Ăn trước đi, mì trương ra hết rồi."
Tô Oanh nghĩ không sai, một chén mì trắng năm mươi đồng này, đại nương đúng là không đành lòng ăn!
"Ngài ăn, công tử ngài ăn đi, ta, ta ăn bánh rán, bánh rán ngài vừa cho."
Tô Oanh nhét đũa vào trong tay bà: "Sức khỏe của ngươi cũng không tốt lắm, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì cháu của ngươi ai lo?"
Đôi mắt đục ngầu của đại nương lại đỏ lên, bà không được chết, nếu không đứa nhỏ kia sẽ rất đáng thương.
Đại nương rưng rưng nước mắt ăn mì, mì này canh suông ít nước căn bản không ngon, nhưng đối với đại nương đã đói bụng rất nhiều ngày mà nói nó đúng là mỹ vị nhân gian.
Tô Oanh cũng không lãng phí, nàng húp hết nước súp ở đáy bát.
"Ngươi ở trong quán trọ chăm sóc đứa nhỏ, ta ra ngoài một chuyến."
"Ôi chao, công tử ngài bận đi, không cần để ý đến chúng ta."
Tô Oanh ừ một tiếng rồi ra khỏi phòng khách, nàng muốn vào thành nhìn xem trong thành bây giờ rốt cuộc thế nào, nếu thành thủ Lạc Thành thật sự không có hành động gì, nàng phải nghĩ cách để kinh thành biết tình hình ở nơi này.
Tô Oanh đến đại sảnh, trực tiếp tìm tiểu nhị hỏi đường đến quan phủ rồi dắt ngựa ở sân sau rời đi.
Đường phố vắng tanh, đi thẳng đến phố chính phồn hoa nhất Lạc Thành mới có vài cửa hàng lẻ tẻ mở cửa.
Tô Oanh lên nhìn, thấy tiệm tạp hóa, tiệm thuốc và cửa hàng lương thực là còn mở cửa, những hàng quán khác về cơ bản đều đóng kín mít.
Tô Oanh đến trước cửa hai quán thì thấy gạo mì trong đó bán cũng gần hết, chỉ còn một ít gạo trông chất lượng khá tệ.
"Gạo này giá bao nhiêu một cân?"
Chưởng quầy ngồi lên ghế, giơ năm ngón tay ra.
Tô Oanh cau mày: "Năm tiền đồng?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận