[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 898: Cùng Nàng Diễn Kịch (1)


Chương 898: Cùng Nàng Diễn Kịch (1)
Chương 898: Cùng Nàng Diễn Kịch (1)
Chương 898: Cùng Nàng Diễn Kịch (1)
Ngụy đại nhân tức giận cười: "Hơn chục quan sai các người không bắt được một người? Đồ vô dụng! Phái người đi tìm, làm sao có thể để hắn hủy hoại uy tín của quan phủ ta hả?"
"Vâng, vâng."
Đôi mắt Ngụy đại nhân đen tối: "Ngọn lửa đã tắt rồi à?"
"Đúng vậy, nó đã tắt. Chuyện này liên quan rất nhiều đến chưởng quầy quán trọ. Tiểu nhân đã bắt được chưởng quầy."
Ngụy đại nhân hài lòng, gật đầu nói: "Được, để họ thẩm vấn nghiêm khắc rồi kéo ra làm mẫu."
"Vâng."
"Loại người này không nghĩ vì dân, nửa đêm nhóm bếp để kiếm tiền của người dân sẽ dẫn đến những thương nhân tham lam, bản quan không thể khoan nhượng với điều này!"
Cả quan sai và quản gia đều nịnh nọt đồng ý, biết Ngụy đại nhân nói thế là ý gì.
"Đại nhân biết rằng không có người nào khác ở Lạc Thành quan tâm đến sự sống chết của người dân như ngài mà."
Ngụy đại nhân thầm chấp nhận gật đầu: "Đi thôi, mau để Hạ gia hoàn thành công việc càng sớm càng tốt."
"Vâng."...
Sáng sớm hôm sau, Chu Khinh cưỡi ngựa ra khỏi Lạc Thành và đến địa điểm mà Tô Oanh đã đề cập.
Có một chòi nghỉ mát ở ngoài thành ba dặm, lúc này trong đình không có người, Chu Khinh bèn đi đến chòi nghỉ mát chờ.
Sau một lúc, một đội ngũ từ từ đi tới.
Chu Khinh nghiêng người về phía trước, có thể thấy rõ rèm xe được thêu hình phượng hoàng, nàng ta cảm thấy người ngồi trong xe nhất định là Hoàng hậu nương nương.
Chu Khinh đi tới trước mặt đội ngũ, quỳ xuống: "Nô tỳ Chu Khinh, tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Người ngoài xe ngựa đã sớm chú ý đến Chu Khinh, sau khi Chu Khinh đến gần, bọn họ đều cảnh giác nhìn nàng ta.
Đội ngũ bị Chu Khinh ngăn cản đường đi, trong xe ngựa truyền đến âm thanh lành lạnh: "Đứng dậy đi."
"Tạ ơn nương nương."
Sau khi Chu Khinh đứng lên, chợt nghe được Hoàng hậu nói: "Trong khoảng thời gian này, trước hết ngươi đi theo bổn cung."
"Vâng, thưa nương nương."
Chu Khinh đè nén kích động trong lòng, xoay người lên ngựa, đi bên cạnh xe ngựa.
Đội ngũ nhanh chóng đến bên ngoài cổng thành.
Nạn dân đang đợi ở bên ngoài thành, thấy một đội ngũ tươi sáng mỹ lệ như vậy đi tới thì đều tò mò nhìn xung quanh, hy vọng người trong xe có thể cho bọn họ một miếng ăn.
Đội ngũ dừng lại ở ngoài cổng thành, hộ vệ đi phía trước nhìn các nạn dân rồi nói: "Hoàng hậu nương nương đã đến, còn không tiến lên dập đầu bái lạy."
Giọng của hộ vệ như tiếng chuông lớn, các nạn dân cách đó không xa đều nghe thấy.
Những nạn dân này kinh ngạc nhìn về phía xe ngựa, bọn họ đều đứng dậy khỏi mặt đất, khấu đầu cúi lạy Tô Oanh.
"Xin Hoàng hậu nương nương hãy cứu giúp chúng ta, chúng ta sắp chết đói rồi."
"Hoàng hậu nương nương cứu mạng với..."
Màn xe được một bàn tay dài mảnh xốc lên, Tô Oanh mặc một thân áo xanh váy dài từ trong kiệu đi ra, sâu trong dung mạo lạnh lùng là sự kiên nghị khiến người ta tin phục, nàng đứng trên xe ngựa, tầm mắt lướt qua khuôn mặt của từng nạn dân.
"Bổn cung nghe nói Lạc Thành xảy ra hạn hán, làm cho dân chúng Lạc Thành khốn khổ không thể tả xiết. Quan phủ lại không có biện pháp nào để giúp đỡ các ngươi, quả thật đáng giận. Nhưng mà các ngươi yên tâm, bổn cung đã đến đây, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho mọi người." Nói xong, Tô Oanh quay lại xe ngựa, lấy một bao lương khô từ trong xe ra.
"Lương khô này không có nhiều lắm, một lát sau mọi người hãy xếp hàng, hộ vệ sẽ phân phát nửa bánh bột ngô theo thứ tự xếp hàng, nếu không lấy được thì đừng sốt ruột, chậm nhất là hai ngày, nhất định bổn cung sẽ bố trí người ra ngoại thành phát cháo cho các ngươi."
Những nạn dân kia đều mở to mắt khi nhìn thấy lương khô trong bao, nhưng họ không dám lỗ mãng khi Hoàng hậu còn đang ở đây.
"Các ngươi ở lại phân phát lương khô cho bách tính." Tô Oanh nói với hai hộ vệ.
Hộ vệ đáp lại, liên tục không ngừng mà tiếp nhận bao vải từ trong tay Tô Oanh, đằng sau còn có một chiếc xe ngựa chở lương khô, Tô Oanh sai người của Hồng Ma chuẩn bị những lương khô này cho thành trì lân cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận