[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 906: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (1)


Chương 906: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (1)
Chương 906: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (1)
Chương 906: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (1)
Quả nhiên, mọi người tìm một vòng rồi đi xuống, không ai tìm thấy nguồn nước, Tô Oanh chỉ có thể đem người đi xuống núi, lúc đến gần cổng thành phát hiện trong lều bạt của nạn dân ở chỗ định cư thế mà lại đang ăn bánh bao.
Tô Oanh hơi nhạc nhiên, năm nghìn cân lương thực mà những thương nhân đưa đến không ít, nhưng nạn dân cũng rất nhiều, cho nên Tô Oanh chỉ có thể cho bọn họ mỗi ngày một bát cháo, vì để cháo đặc hơn, phải cho số lượng lớn ngũ cốc thô vào trong.
Loại màn thầu bột mì trắng này hiện tại chắc chắn không có cách nào cho bọn họ ăn được.
Tô Oanh nghi hoặc đi về phía trước hỏi người quản lý: "Loại màn thầu bột mì trắng này ở đâu ra."
"Hồi nương nương, có một vị cô nương lương thiện đã đem đến, thuộc hạ tính số người rồi đem phát hết cho nạn dân."
Tô Oanh biết trong nội thành thường có người đem lương thực gửi đến đây, cũng không có gì ngạc nhiên.
"Ừm, chia đều là được rồi."
"Vâng, cung tiễn nương nương."
Tô Oanh quay về nội thành, có lẽ mấy ngày nay cứu trợ thiên tai đã có chút tác dụng, đường phố nhộn nhịp hơn so với hồi xưa, không đến mức không có một bóng người.
"Đại nhân, Hoàng hậu quay về rồi."
Nguỵ Trung Minh vội vàng ném đùi gà trên tay lên bàn, hấp tấp lau sạch sẽ miệng và tay, rồi gấp gáp chạy ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Tô Oanh bước vào trong sân viện: "Nương nương, người quay về rồi."
Vừa nói xong câu, Nguỵ Trung Minh lập tức cảm thấy không đúng lắm.
Ngụy Trung Minh cảm thấy bản thân nịnh hót Tô Oanh có hơi quá đà.
Hắn ta không ngừng tự nhủ, đây chỉ là giả mạo, căn bản hắn ta không cần phải sợ nàng!
"Ngụy Trung Minh."
"Vâng, thưa nương nương, người có căn dặn gì sao?" Ngụy Trung Minh cúi đầu đi đến trước mặt Tô Oanh, hắn ta nịnh hót như vậy, chẳng qua là muốn Tô Oanh lơ là, để tránh nàng phát hiện ra điểm sơ hở mà thôi!
"Gần đây biểu hiện của ngươi không tệ."
Khóe miệng Ngụy Trung Minh đã sắp nhếch lên tới mang tai rồi: "Nương nương quá khen rồi ạ, vì lợi ích của nhân dân là trách nhiệm của hạ quan như thần."
Tô Oanh nhíu mí mắt liếc nhìn hắn ta, xem ra Ngụy Trung Minh thực sự giống một vị quan thanh liêm, tướng tá gầy gò nhỏ con, nếu không phải thoạt nhìn qua trên má còn có chút thịt, quả thật trông hắn ta không khác một bộ xương hình người.
Chỉ nhìn bộ dạng này thì thật sự không giống như kẻ dám đột nhập vào kho lương của triều đình.
Những lời nàng nói vừa nãy cũng không hẳn là nói dối, năng lực làm việc của Ngụy Trung Minh quả thực không tồi, nếu không, chỉ dựa vào xuất thân bần hàn, không có chút năng lực nào thì khó có thể leo lên được vị trí này.
"Bổn cung nghe nói, trong khoảng thời gian thiên tai vừa mới xảy ra, có người dân đã đến quan phủ muốn đề xuất với ngươi hãy dẫn dòng nước từ phía nam vào để giải trừ tình hình thiên tai cấp bách, có chuyện này không?"
Sắc mặt Ngụy Trung Minh cứng đờ, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Bẩm nương nương, quả là có chuyện như vậy, nhưng mà chuyện này vốn không thể thực hiện được đâu ạ."
"Ồ? Tại sao vậy?"
Ngụy Trung Minh lấy ra một tấm bản đồ từ trên kệ sách trải ra trên bàn, đưa tay chỉ vào một dãy núi ở vùng ngoại ô Lạc Thành.
"Có những ngọn núi nối liền ở giữa Lạc Thành và Nam Giang, nếu muốn dẫn dòng nước từ Nam Giang về thì phải vòng qua những ngọn núi này. Muốn thực hiện được điều này sẽ phải tiêu tốn bao nhiêu là nhân lực, nguồn nguyên liệu và tiền vốn cơ chứ? Vốn Lạc Thành đã chịu đựng được ảnh hưởng của thiên tai. Nếu như tiêu ngân lượng phung phí vào việc khai phá núi và đào kênh dẫn nước thì thần chỉ sợ Lạc Thành không thể chống đỡ nổi."
Tô Oanh thấy Ngụy Trung Minh nói đúng trọng tâm, thiết nghĩ nếu đây là một cách làm dễ dàng thì hắn ta sẽ không có lý do gì để từ chối, dù sao thành tựu đều sẽ là của hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận