[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 907: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (2)


Chương 907: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (2)
Chương 907: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (2)
Chương 907: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (2)
Nàng nhìn những ngọn núi trên bản đồ, đột nhiên nghĩ ra một cách tốt để cứu trợ thiên tai, nhưng cách này vẫn cần nàng xác nhận thêm mới biết được liệu có hiệu quả hay không.
"Nơi này ở chỗ nào?"
"Nơi này ở giáp giới của Lâm Thành và Lạc Thành. Thực ra khoảng cách giữa hai thành không xa lắm."
Lúc Tô Oanh hỏi xong tình trạng địa chất cụ thể chỗ đó thì trời cũng đã tối.
"Nương nương, người mệt mỏi cả một ngày rồi, vẫn nên dùng bữa tối trước đi ak?" Chu Khinh bước tới, khẽ nói.
Hôm nay sau khi rời thành Tô Oanh đã ăn một ít lương khô, Chu Khinh không dám tưởng tượng, với một người thanh tú như hoàng hậu, cưỡi ngựa, leo núi có mệt đến thở không ra hơi thì mặt nàng cũng không hề đỏ, tim không đập nhanh, trong thâm tâm nàng ta rất khâm phục hoàng hậu, nàng thực sự rất quan tâm đến lợi ích của nhân dân.
"Ừm, đưa lên đi."
"Nương nương, người cứ từ từ dùng bữa, hạ quan xin phép lui xuống."
"Lui xuống đi."
"Vâng."
Sau khi Ngụy Trung Minh lui xuống, Chu Khinh mới mang hộp thức ăn bước vào phòng.
"Vị Ngụy đại nhân này quả là người có suy nghĩ nhạy bén."
Chu Khinh đặt thức ăn bày lên bàn, gồm có hai món và một bát canh.
Một bát canh giá đỗ và súp trứng, còn có một quả trứng bác và củ cải ninh với thịt.
Món ăn này nhìn có vẻ đơn giản không cầu kỳ, nhưng súp giá đỗ lại dùng nước luộc gà đặc, trứng nhân thịt, cuối cùng là thịt xào được làm từ thịt cá rút xương, vào thời điểm này vẫn có thể ăn cá, cho dù là người giàu sang, trong hoàn cảnh hiện giờ cũng khó có thể ăn được một miếng cá tươi, nhưng Ngụy Trung Minh đã thực sự lấy được chúng cho Tô Oanh ăn.
Tô Oanh sẽ không gặp khó khăn gì về thức ăn, Ngụy Trung Minh xong việc sẽ dạy cho hắn một bài học.
Chu Khinh đứng ở một bên nhìn động tác ăn uống của Tô Oanh, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Nàng ta cảm thấy có lẽ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi, sao một vài lời nói và hành động trước hoàng cung nhìn như nào cũng hơi giống với công tử?
Hơn nữa, kể từ khi hoàng hậu xuất hiện, nàng ta không bao giờ gặp lại công tử nữa.
Chu Khinh nghĩ đến một khả năng, nhưng nàng ta không dám nghĩ sâu xa, đó không phải là điều nàng ta nên biết.
Ăn no xong, Tô Oanh chỉ tắm rửa qua loa rồi nằm lên giường, ngày mai còn phải dậy sớm để đi lên núi kiểm tra tình hình.
Chu Khinh kéo màn giường buông xuống, thổi tắt đèn trong phòng rồi rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Oanh ăn sáng xong rồi rời thành ngay.
Nhìn bóng dáng Tô Oanh chạy vòng vòng, Ngụy Trung Minh càng thêm chắc chắn Tô Oanh này là giả mạo, có hoàng hậu nào tự lực gánh sinh như nàng thế này?
Vị trí chỗ dãy núi trên bản đồ cách Lạc thành khoảng ba mươi dặm, vừa rời khỏi thành, họ phát hiện có khá nhiều dân bị nạn đã đến bên ngoài thành, nếu cứ tiếp tục như vậy, bên ngoài Lạc Thành sẽ không thể thu xếp được.
"Trước tiên tìm một chỗ đất trống để hôm nay tranh thủ ổn định những dân bị nạn đến đây, đừng để họ làm ầm lên nữa."
"Vâng, nương nương."
Tô Oanh cưỡi ngựa dẫn mọi người xuống dưới chân núi cách đó ba mươi dặm.
Tô Oanh lấy ống nhòm ra nhìn tình trạng dãy núi, thì nhíu mày lại.
" Nam Giang nằm phía sau những ngọn núi này đúng không?"
Tiểu lại dẫn đường cho Tô Oanh đáp: "Đúng vậy, chính là ở sau dãy núi này, đây cũng là lý do tại sao việc dẫn nước từ Nam Giang lại khó khăn như vậy."
"Vậy các ngươi muốn đến Nam Giang, thường sẽ đi đường nào?"
"Bên đó, bên đấy có con đường chính, đó là đi vòng qua chân núi."
Tô Oanh quay đầu ngựa, đi con đường chính: "Đi theo con đường chính đến được Nam Giang thì mất bao lâu?"
"Nếu nhanh thì năm ngày, bảy ngày, nếu chậm thì tầm nửa tháng đến nơi."
"Nhưng cho dù là nửa tháng cũng tốt hơn là không có một giọt nước nào, có khá nhiều người chạy trốn tai họa đến đó, ít nhiều gì có thể có được một tia hy vọng sống sót."
Bạn cần đăng nhập để bình luận