[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 908: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (3)


Chương 908: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (3)
Chương 908: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (3)
Chương 908: Chuyện Này Không Thể Thực Hiện Được (3)
Tô Oanh khẽ gật đầu, ghìm ngựa dừng lại, nói với tiểu lại dẫn đường: "Ngươi quen thuộc với ngọn núi này sao?"
"Bẩm nương nương, từ nhỏ ta đã sống trong thôn ở dưới chân núi, rất quen thuộc với nơi này. Nhưng mà nương nương, người nghĩ xem muốn đi đâu, tiểu nhân sẽ dẫn người đi."
"Đưa ta đi vòng quanh núi đến Nam Giang."
"Nương nương, sợ rằng trong ngọn núi này sẽ có dã thú ẩn hiện, quá nguy hiểm." Chu Khinh lo lắng nói, bây giờ xung quanh Lạc Thành hạn hán, không chỉ có người thiếu nước, mà động vật cũng thiếu nước, chúng cũng sẽ nghĩ cách đi đến những nơi có nước, lúc này đi lên trên núi khả năng gặp phải dã thú rất cao.
"Chúng ta đông người mà, đừng sợ, nhanh lên núi thôi."
"Vâng"
May mắn thay, ngọn này núi này không quá dốc, vẫn có thể cưỡi ngựa, tuy nhiên tốc độ di chuyển vẫn chậm hơn rất nhiều, mãi đến tối họ mới tới được nửa ngọn núi, vào ban đêm đường không dễ dàng đi, họ chỉ có thể tìm một nơi để dừng chân, sáng sớm mai sẽ tiếp tục gấp rút lên đường.
Tô Oanh ngồi dưới một gốc cây điều chế hơi thở, Chu Khinh cầm túi nước và lương khô chờ ở bên cạnh.
Nàng đốt đống lửa lớn hơn để tránh trường hợp dã thú tấn công bất ngờ.
Tô Oanh hít một hơi thật sâu để hơi thở đi khắp cơ thể, làm thông những kinh lạc bị tắc nghẽn, từ đó làm giảm mệt mỏi và nâng cao hiệu quả của dương khí.
Mười lăm phút sau, Tô Oanh từ từ mở mắt ra, sai thị vệ lấy một ít đất ướt đổ xung quanh đống lửa, đề tránh khỏi ban đêm gió núi thổi, gây ra cháy rừng.
"Nương nương, ăn chút gì đó đi." Chu Khinh đưa bánh bao nóng hổi và thịt khô cho Tô Oanh.
Sau khi Tô Oanh nhận lấy, lập tức cho vào miệng ăn.
Ban đêm trên núi lại càng lạnh hơn, vừa ăn no xong, Tô Oanh tựa vào thân cây ngủ thiếp đi, nàng ngáp một cái rồi từ từ nhắm mắt lại.
Chỉ trong chốc lát, tất cả thị vệ đi cùng đều đã ngủ say, Chu Khinh cũng ngủ dưới chân Tô Oanh.
Chỉ còn sót lại bên tai tiếng cành cây kêu "răng rắc" trong ngọn lửa rực cháy.
Lúc này, một bóng người đang ngủ say trong bóng tối đã ngồi dậy.
Bóng người đó lặng lẽ đi tới chỗ Tô Oanh, sau khi xác định Tô Oanh không có phản ứng gì, hắn ta mới lấy ra một túi vải trên người, đổ những thứ bên trong vào đống lửa.
Bột trong túi vải vừa đổ ra, ngọn lửa bỗng nhiên bùng lên dữ dội hơn.
Một làn khói đen dày đặc bốc lên, toả nhanh ra mọi hướng.
Người kia thấy chuyện đã thành công thì xoay người định bỏ chạy, nhưng khi người đàn ông này vừa mới quay lại đã đối diện với ánh mắt không biết sợ hãi của Tô Oanh.
Hắn ta giật mình, ngay sau đó Tô Oanh tóm lấy cổ, gỡ tay chân hắn ta ra rồi ném xuống đất.
"Bịch!"
Tô Oanh thả chân xuống, ném đống đất khô bên cạnh vào đống lửa, ngọn lửa trong nháy mắt đã bị dập tắt đi rất nhiều, một lúc sau liền bị dập tắt hoàn toàn.
Tô Oanh nín thở đưa người trên mặt đất tới chiều gió ngược, sau khi chắc chắn rằng khói từ ngọn lửa sẽ không thổi theo hướng này, nàng lấy dụng cụ chiếu sáng ra, chiếu vào mắt người đàn ông kia.
"Ah!"
Ánh sáng mạnh mẽ làm đối phương chói mắt, Tô Oanh nắm lấy, gần như muốn bóp nát xương hàm của hắn ta.
"Ngươi vừa ném cái gì vào lửa?"
"Nương, nương... tha mạng, là do thuộc hạ lo lửa cháy to quá, ban đêm ngủ quên không ai để ý đến ngọn núi đang cháy, nên đã ném một ít cát và đất để dập lửa đi."
Trong bóng tối, lông mày của Tô Oanh hiện lên sự tức giận: "Ta còn muốn ngủ, đừng lãng phí thời gian của ta, hiểu không?"
"Nương nương xin tha mạng, tiểu nhân, tiểu nhân thật sự là một tên bỏ đi... a!" Quan sai còn chưa kịp nói xong, Tô Oanh đã nhéo một cái vào xương sườn của hắn ta, khiến hắn ta đau đến gần như ngất đi.
Tô Oanh chậm rãi đứng dậy, vẫn chiếu ánh sáng vào mắt hắn ta, tên quan sai cảm thấy như mình sắp mù mắt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận