[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 910: Không Thể Tha Thứ (2)


Chương 910: Không Thể Tha Thứ (2)
Chương 910: Không Thể Tha Thứ (2)
Chương 910: Không Thể Tha Thứ (2)
Tô Oanh và những người khác xuống ngựa, dắt ngựa đi về phía trước, chỉ để ngựa chở vật tư, nhưng tốc độ cũng không nhanh hơn là mấy.
Tô Oanh không vội, nàng cũng muốn nhìn kỹ địa hình trên núi khi đi tới đó.
Vào ngày thứ ba sau khi Tô Oanh rời khỏi Lạc Thành, có chuyện đã xảy ra với các nạn dân bên ngoài thành.
Tên quan sai thấy vậy chạy một mạch về quan phủ và nói: "Đại nhân, không ổn rồi, bên ngoài thành đã xảy ra chuyện."
Ngụy Trung Minh đang bưng bát cơm thịt kho, nghe vậy, suýt chút nữa đánh rơi cái bát trên tay.
Hắn ta giận dữ ăn xong hai miếng, sau đó trừng mắt nhìn tên quan sai vừa bước vào phòng và nói: "Có chuyện gì? Nói nhanh đi." Không hiểu sao, điều đầu tiên hắn ta nghĩ tới sau khi nghe quan sai nói chính là sợ bị Tô Oanh hỏi trách!
Thật sự là gặp quỷ, nhất định là do Tô Oanh giả bộ quá giống, hắn ta cảm thấy nàng là thật!
"Một bệnh dịch đã bùng phát bên ngoài thành!"
"Loảng xoảng!"
Ngụy Trung Minh vừa buông tay, chiếc bát sứ rơi xuống đất, thịt kho tàu ngon ngọt lập tức vương vãi khắp sàn.
"Ngươi nói cái gì? Bệnh dịch ở đâu?"
Quan sai nói với vẻ mặt sợ hãi: "Dạ vâng, là khu tái định cư dành cho các nạn nhân gần Lạc Thành nhất, đêm qua có một số nạn dân đã bắt đầu có triệu chứng nôn mửa và tiêu chảy, lúc đầu tiểu nhân tưởng là khó chịu ở đường ruột nên không để ý lắm, nhưng đến nửa đêm thì ngày càng có nhiều người đổ bệnh, có người đã sùi bọt mép mà chết, sợ gây ảnh hưởng tới trẻ nhỏ, không tốt cho người lớn, nên chúng tiểu nhân đã nhanh chóng vứt xác, nhưng đến sáng, số người nhiễm bệnh càng ngày càng nhiều, tiểu nhân sợ đại nhân phiền phức, nên đã đem các thi thể đi xử lý, nhưng tới sáng nay thì số người nhiễm bệnh càng nhiều, tiểu nhân sợ không giấu được nên lập tức đến báo cho đại nhân."
Mỗi lời quan sai nói ra, sắc mặt Ngụy Trung Minh càng trở nên khó coi, dịch bệnh quy mô lớn như vậy nhất định chính là tai họa rồi!
Từ xưa đến nay, sau thiên tai thì chắc chắn sẽ có đại dịch. Người xưa nói không bao giờ sai!
Ngụy Trung Minh rất muốn khóc, hắn ta cả thấy tương lai của mình vô cùng tăm tối!
Hắn ta rất hối hận, ban đầu hắn ta nên bắt Tô Oanh lại, như vậy hắn ta sẽ không cần báo cáo tình hình thiên tai ở Lạc Thành cho triều đình. Chỉ cần hắn ta giấu kín, cố chịu qua mùa khô, vậy sang năm hắn ta có thể thuận lợi về kinh báo cáo công tác.
Nhưng bây giờ dịch bệnh đã bùng phát, càng ngày càng có nhiều người chết, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ không tha cho hắn ta.
"Đại nhân, bây giờ nên làm thế nào? Hay là nhanh chóng truyền tin cho Hoàng Hậu nương nương, bảo nương nương mau quay về... Ai da!"
Quan sai còn chưa nói hết, đã bị Ngụy Trung Minh tát lật mặt.
"Đồ ngu xuẩn kia chẳng biết từ đâu đến, chẳng qua bản quan chỉ giả vờ mà các ngươi cũng coi người phụ nữ kia thành Hoàng Hậu nương nương. Bây giờ lập tức tăng số người, nhanh chóng đưa những người nhiễm bệnh lên trên núi. Nói cho họ biết, bản quan sẽ sai đại phu đến chữa bệnh cho họ, sau đó ngươi tìm cơ hội, bỏ thuốc vào cháo của họ..." Trong mắt Ngụy Trung Minh lóe lên tia sáng tàn nhẫn: "Trước khi người của triều đình tới đây, tuyệt đối không được để chúng còn sống."
Trong mắt Ngụy Trung Minh, chỉ cần giết sạch những người mắc bệnh, vậy bệnh dịch sẽ biến mất. Chỉ có vậy, hắn ta mới tránh khỏi việc bị trách phạt.
"Vâng vâng, tiểu nhân hiểu rồi, tiểu nhân đi làm ngay."
Quan sai lui ra, Ngụy Trung Minh sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, mong mọi chuyện nhanh chóng lắng xuống.
Đêm đó, quan sai đến điểm tập trung dịch bệnh, đưa tất cả những người có triệu chứng mắc bệnh rời khỏi đó.
"Đi đứng ngay ngắn đừng có chạy lung tung, để tránh các ngươi lây bệnh cho người khỏe mạnh, đại nhân tạm thời sắp xếp một điểm tập trung dịch bệnh khác cho các ngươi. Đã có đại phu đợi ở đó, ai đến trước thì được đại phu chữa trị, như thế sẽ càng nhanh khỏi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận