[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 915: Chu Tưởng Dung (1)


Chương 915: Chu Tưởng Dung (1)
Chương 915: Chu Tưởng Dung (1)
Chương 915: Chu Tưởng Dung (1)
"Đi điều tra, xem thử rốt cuộc là kẻ nào dám to gan cản trở tiền đồ của bản quan."
"Vâng, tiểu nhân phái người đi tra ngay."
Trong thành có càng lúc càng nhiều người dân nhiễm bệnh, Ngụy Trung Minh tìm một ngôi miếu bỏ đi làm điểm tập trung, rồi bảo quan binh trông coi.
Một chiếc xe ngựa màu xanh chạy vào trong miếu, một cô gái mặc quần áo xanh bước xuống từ trên xe ngựa.
Nàng ấy vừa mới đến trước cửa ngôi miếu, đã bị quan binh canh giữ ngăn cản: "Ai đó?"
Cô gái kia nói: "Tiểu nữ là Chu Tưởng Dung, đại phu chữa bệnh cho mọi người."
Hai ngày nay vẫn luôn có đại phu trong thành bị gọi đến đây chữa bệnh, vậy nên quan binh cũng không nghĩ nhiều đã mở cửa để Chu Tưởng Dung đi vào. Đây là khu dịch bệnh, nơi mà người bình thường đều sẽ không muốn đến, nên họ cũng chẳng nghĩ nàng ấy có mục đích gì khác.
Dù nơi này là một cái miếu bỏ hoang, thế nhưng kiến trúc bên trong vẫn được gìn giữ khá nguyên vẹn, tường và cửa sổ hơi cũ nhưng còn có thể che mưa chắn gió.
Những người bệnh nhẹ được sắp xếp trong đại sảnh của căn miếu hoang, còn người bệnh nặng thì ở phòng khách trong hậu viện.
Trong đại đường vang lên tiếng rên rỉ và nôn mửa, vừa bước vào đã có thể ngửi thấy một mùi lạ khiến người khác buồn nôn.
Hàng lông mày xinh xắn của Chu Tưởng Dung nhíu chặt, tuy nhiên nàng ấy vẫn bước lên khám cho người bệnh nằm dưới đất.
Đại phu bị túm đến đây chữa bệnh cũng rất ngạc nhiên khi thấy trong đại sảnh có thêm một cô gái: "Sao cô nương lại ở đây?"
Chu Tưởng Dung nghe thế quay lại trả lời: "Ta là đại phu đến chữa bệnh."
Đại phu nam nghe vậy nhíu mày, hắn ta cảm thấy Chu Tưởng Dung đúng là không biết trời cao đất rộng: "Bệnh này rất kỳ lạ, lão phu thấy cô nương vẫn còn trẻ, hay bảo người nhà đến cầu xin đại nhân rối nhanh chóng rời đi đi."
Chu Tưởng Dung lắc đầu nói: "Chính ta tự muốn đến đây, ta không đành lòng khi thấy nạn dân chịu khổ, nên muốn giúp đỡ họ một chút."
Ánh mắt đại phu nam nhìn Chu Tưởng Dung như đang nhìn kẻ ngốc: "Người trẻ tuổi nên nghĩ thật kỹ, vậy ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Chu Tưởng Dung cũng không quan tâm đến đại phu kia mà lấy một viên thuốc trong người đút cho người bệnh, sau đó lại chữa trị cho người khác.
Sau khi chữa hết cho tất cả người bệnh trong đại sảnh, nàng ấy mới đứng dậy đi vào hậu viện.
Trên đường nàng ấy bắt gặp một vài quan binh khiêng xác chết đi ra từ hậu viện. Đây đều là nạn dân chết vì bệnh, nên phải mang ra hố sau núi đốt cháy.
Chu Tưởng Dung liếc nhìn những cái xác đó, bất đắc dĩ thở dài.
Nàng ấy đẩy cửa phòng khách, bên trong có một người đột nhiên chạy ra, Chu Tưởng Dung bị dọa đứng sững sờ, may mà quan binh đi đến phản ứng kịp, nhanh chóng kéo nàng ấy sang một bên mới tránh khỏi việc nàng ấy bị đụng vào.
Quan sai buông tay rồi xoay người đuổi theo người bệnh vừa chạy trốn.
Người bệnh kia bị bệnh nặng nên vốn dĩ đã rất yếu ớt, nào phải đối thủ của quan sai trẻ khỏe, mới chạy được vài bước, người đó đã bị quan sai bắt lại.
Cơ thể người bệnh lảo đảo, ngã khuỵu xuống đất, miệng sùi bọt mép, cơ thể bắt đầu run rẩy, gương mặt trở nên xám xịt.
"Đại phu, đại phu đâu rồi?" Quan sai thấy người bệnh như thế nhanh chóng chạy đi tìm đại phu.
Đợi khi hắn đưa đại phu chạy về, đã thấy Chu Tưởng Dung quỳ dưới đất chữa trị cho người bệnh kia, vẻ mặt xám xịt của người bệnh cũng dần trở nên khá hơn, vẫn còn sống sót.
Quan sai ngạc nhiên Chu Tưởng Dung, không ngờ nàng ấy cũng là đại phu.
"Tình trạng của của hắn ta không ổn lắm, tâm mạch vô cùng suy yếu, tuy nhiên ta vừa cho hắn ta uống thuốc, có lẽ ngày mai sẽ chuyển biến tốt đẹp. Cứ khiêng hắn ta về trước đã."
Quan sai gọi hai người, khiêng người bệnh kia về phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận