[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 916: Chu Tưởng Dung (2)


Chương 916: Chu Tưởng Dung (2)
Chương 916: Chu Tưởng Dung (2)
Chương 916: Chu Tưởng Dung (2)
Sau khi rời khỏi phòng, quan sai trẻ đã phát hiện Chu Tưởng Dung lại bước vào một căn phòng khác, hắn ta tò mò đi theo. Trông nàng ấy còn rất trẻ nhưng hình như y thuật khá cao, không biết là đại phu ở đâu.
"Cô nương là đại phu mà đại nhân mời đến sao?"
Chu Tưởng Dung nghe vậy lắc đầu: "Không phải, ta là không mời tự đến. Nghe nói trong thành có rất nhiều người dân đang mắc bệnh dịch, ta thật sự không yên lòng nên đến đây xem thử."
Người khác thấy dịch bệnh tránh còn không kịp, thế mà nàng ấy còn tìm đến tận cửa. Quan sai cảm thấy nàng ấy thật sự rất ngốc nhưng cũng rất tốt bụng.
"Người bệnh ở đây đều mắc bệnh rất nặng, nếu cô nương cần gì thì cứ nói với ta một tiếng là được."
Chu Tưởng Dung nhìn hắn ta mỉm cười: "Vậy cảm ơn."
Quan sai nhìn đôi mắt cong cong như trăng rằm của nàng ấy, gương mặt đỏ ửng.
Sáng sớm hôm sau, trên đường đến Lạc Thành, có một con con liệt mã chạy điên cuồng nhanh như bay, vó ngựa cuốn đầy cát bụi.
Một người một con ngựa chạy như điên đến cửa thành Lạc Thành rồi mới từ từ dừng lại.
Người ngồi trên lưng ngựa thân dài vai rộng, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm nhìn quan binh canh giữ cửa thành.
"Mở cửa thành."
Liệt mã lắc đầu, lá cờ có hình huy hiệu phủ Tĩnh Quốc công treo trên cổ ngựa tung bay.
Chỉ cần liếc mắt, quan binh đã vô cùng khiếp sợ khí thế của người vừa tới.
"Ngươi là người ở đâu?"
Người vừa đến lấy một tấm kim bài treo bên hông, đây là lệnh bài đặc biệt của cấm quân.
Quan binh thấy lệnh bài vội vàng quỳ xuống hành lễ, họ thầm nghĩ đây rất có thể là người trong kinh phái đến điều tra tin tức.
"Tham kiến đại nhân."
"Mở cửa."
Quan binh không dám chậm trễ, nhanh chóng mở cửa để người kia vào thành.
"Đưa ta đến gặp Ngụy Trung Minh." Người kia nói với quan sai.
Người dám gọi thẳng tên húy của Ngụy đại nhân chắc chắn có chức cao hơn hắn ta, quan binh nhanh chóng dắt ngựa đến dẫn đường. Trước khi đi, hắn còn phái người đi báo tin cho Ngụy Trung Minh.
Ngụy Trung Minh vừa biết tin còn đang rầu rĩ, ban nãy quan sai báo tin, nói rằng người bệnh ngày càng nhiều nên giờ trong miếu hoang không còn chỗ nữa, phải tìm thêm nơi khác.
Quản gia vội vàng chạy vào phòng, nói: "Đại nhân, đại nhân, người trong kinh thành đến rồi, người ngựa sắp đến phủ quan."
Bước chân Ngụy Trung Minh khựng lại: "Cái gì? Người trong kinh đến? Ai? Vị quan nào? Sao bản quan chưa nghe thấy tin tức gì?"
Quản gia lắc đầu: "Không biết đó là vị quan nào, quan binh thủ thành nói người đó cầm kim bài của cấm quân, không biết có phải đến vì nạn hạn hán hay không. Hắn chỉ bảo quan binh dẫn mình đến gặp người."
Đầu gối Ngụy Trung Minh mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống. Nếu là quan viên còn đỡ, sao Hoàng Thượng lại bảo cấm quân đến là làm gì? Chuyện cứu tế đâu cần cấm quân?
Suy nghĩ của Ngụy Trung Minh thay đổi liên tục, người kia đã đến ngoài cửa quan phủ.
Sau khi người hầu vào thông báo, Ngụy Trung Minh không dám chậm trễ vội đi ra ngoài.
Khi đến cửa, Ngụy Trung Minh nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ngồi trên lưng ngựa, dù Ngụy Trung Minh đã ra nhưng hắn vẫn chẳng hề có ý định muốn xuống ngựa.
Trong lòng Ngụy Trung Minh giật thót, khí thế kiêu ngạo như thế, chắc chắn là cận thần bên cạnh Hoàng Thượng.
"Hạ quan tham kiến đại nhân."
Đôi mắt sâu thẳm của người mới đến dừng trên người Ngụy Trung Minh, giọng nói trầm thấp hùng hồn vang lên: "Giờ Hoàng Hậu nương nương đang ở đâu?"
Ngụy Trung Minh bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, hắn ta cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Hắn ta rất tò mò, Hoàng thượng phái người đến không phải đang hỏi hắn ta về Hoàng hậu giả kia sao? Tại sao lại gọi thẳng là Hoàng hậu nương nương?
"Bẩm đại nhân, mấy ngày nay vì để tên giả mạo kia không nghi ngờ, hạ quan đã dụ nàng ta vào núi. Hiện tại nàng ta vẫn còn đang ở trong núi, nếu đại nhân muốn bắt nàng ta về quy án thì hạ quan sẽ cho người truyền tin tức đến đó để đưa người về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận