[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 919: Tiến Lại Gần Hơn (1)


Chương 919: Tiến Lại Gần Hơn (1)
Chương 919: Tiến Lại Gần Hơn (1)
Chương 919: Tiến Lại Gần Hơn (1)
"Buổi sáng trước khi đến đây, tiểu nữ cũng đã ghé qua ngôi chùa đổ nát để đảm bảo rằng những người bệnh ngày hôm qua uống thuốc của tiểu nữ đã khỏi bệnh."
Tiêu Tẫn không hoài nghi Chu Tưởng Dung như Ngụy Trung Minh, chỉ nói: "Ngươi cho bọn họ uống loại thuốc gì?"
Chu Tưởng Dung lấy từ trong người ra một đơn thuốc, nói: "Đại nhân, mời người xem."
Tiêu Tẫn không hiểu về y học, chỉ liếc nhìn rồi hỏi: "Đây là bệnh gì, ngươi có biết không?"
"Bẩm đại nhân, tiểu nữ chưa từng gặp loại bệnh này bao giờ. Nhưng tiểu nữ phát hiện những người bệnh này bị tổn thương mạch máu tim. Tuy nhiên, do triệu chứng dạ dày nặng hơn nên dễ xem nhẹ bệnh tim trong quá trình điều trị, dẫn đến việc người bệnh không qua khỏi. Nếu người bệnh không được điều trị kịp thời thì sẽ đột tử ngay khi mới phát bệnh."
Chu Tưởng Dung thành thật như vậy, thoạt nhìn không giống nói dối, nhưng chắc chắn Tiêu Tẫn sẽ không dễ dàng tin tưởng
"Ở đây còn có đại phu nào khác không?" Tiêu Tẫn hỏi.
Ngụy Trung Minh vội vàng nói: "Có, có, đi gọi những đại phu khác tới."
Quan sai đi về phía lều trại, một lúc sau thì dẫn theo hai đại phu râu tóc bạc phơ đi tới.
"Tiểu nhân tham kiến Ngụy đại nhân."
Ngụy Trung Minh để hai người đứng lên: "Nữ tử này vừa mới nói bệnh dịch này là do mạch máu ở tim bị tổn thương, các ngươi thấy thế nào?"
Hai đại phu ngẩng đầu liếc nhìn Chu Tưởng Dung rồi nói: "Bẩm đại nhân, trong nhà nàng nương này làm gì có người biết y thuật? Bộ phận bị tổn thương nặng nhất của người bệnh là ruột và dạ dày, sao có thể là mạch máu ở tim được?"
Ngụy Trung Minh nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta biết có rất nhiều người muốn lợi dụng trận thiên tai này để trở nên nổi bật, nhưng cũng phải phân biệt rõ tình huống, cân nhắc xem mình có bao nhiêu cân lượng. Đừng vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà hại chết những người vô tội. Được rồi, ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi, sau này không cần đến nữa."
Chu Tưởng Dung cau mày nói: "Bẩm đại nhân, xin đại nhân cho tiểu nữ hai ngày. Nếu sau hai ngày mà trọng chứng của người bệnh không chuyển biến tốt thì tiểu nữ nhất định sẽ rời đi."
"Nếu chết người thì sao, trách nhiệm này ngươi gánh nổi không?"
Chu Tưởng Dung kiên quyết nói: "Tiểu nữ gánh nổi."
Ngụy Trung Minh không ngờ Chu Tưởng Dung lại trả lời rõ ràng dứt khoát như vậy, hắn ta nhất thời có chút xấu hổ.
Lúc này, một quan sai với vẻ mặt tái nhợt chạy tới, khẩn trương nói: "Đại phu, đại phu, cứu người, mau cứu người, có một người bệnh sắp chết!"
Hai vị đại phu già chưa kịp phản ứng, Chu Tưởng Dung đã quay người lao vào.
Tiêu Tấn nhìn bóng dáng Chu Tưởng Dung rời đi, suy nghĩ một chút rồi đi theo nàng ấy.
Ngụy Trung Minh hoàn toàn không muốn đến gần nơi này, nhưng đã Tiêu Tẫn bước vào bên trong, hắn ta không còn cách nào khác ngoài việc đi theo hắn.
Tiểu Tấn chỉ đứng ở ngoài lều.
Điều kiện trong lều cũng rất đơn sơ, mặt đất chỉ trải rơm và lá cây, người bệnh nằm trên đống rơm. Lúc này, một đứa trẻ nhìn chỉ khoảng mười tuổi đang nằm co giật trên mặt đất, mắt thường cũng có thể nhìn thấy đứa trẻ này sắp không xong rồi.
Chu Tưởng Dung lấy trong người ra một cây ngân châm đâm lên huyệt trên miệng đứa trẻ, sau đó lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng đứa nhỏ, quay mặt của cậu bé sang một bên, ngăn nước bọt trào ngược vào trong làm sặc khí quản của cậu bé.
Sau khi làm xong mọi việc, nàng lấy khăn tay lau bọt trên miệng và mũi đứa trẻ, vẻ mặt nghiêm túc dịu dàng, thu hút sự chú ý.
Chu Tưởng Dung thực hiện toàn bộ động tác một cách trôi chảy như nước, nàng ấy trông giống như người hành nghề lâu năm, chắc chắn nàng ấy hiểu y thuật.
Không lâu sau, đứa bé kia ngừng co giật, các cơ bắp cứng ngắc dần dần thả lỏng, toàn thân nằm bất động trên đống rơm.
Hai vị đại phu già đến sau nhìn triệu chứng của đứa trẻ thì thở dài nặng nề: "Thật là một đứa trẻ đáng thương, tuổi còn nhỏ như thế mà không qua khỏi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận