[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 921: Gặp Nạn (1)


Chương 921: Gặp Nạn (1)
Chương 921: Gặp Nạn (1)
Chương 921: Gặp Nạn (1)
Vì trong hang tối đen như mực nên họ không biết bây giờ là mấy giờ và bên ngoài là ngày hay đêm.
"Nương nương đói bụng hả?"
"Ừm, ăn chút lương khô rồi tiếp tục đi thôi."
"Vâng." Trong hang không có củi, chỉ có thể ăn chút đồ khô và thịt khô để lót bụng.
Chu Khinh đưa lương khô cho Tô Oanh, sau đó đánh thức tên quan sai dậy: "Đứng dậy, ta lập tức lên đường."
Chu Khinh đẩy hắn ta, nhưng tên đó không có phản ứng, Chu Khinh hơi nghi ngờ. Khi tay chạm vào da mặt hắn, nàng ta phát hiện nhiệt độ da hắn rất lạnh. Chu Khinh kinh ngạc, nàng dùng đầu ngón tay ấn vào mạch máu của hắn ta thì biết được mạch của hắn ta đã ngừng đập!
"Nương nương, hắn ta không còn thở nữa!"
Tô Oanh nghiêm mặt bước nhanh tới.
Quan sai ngồi dưới đất, đầu cúi thấp, vẫn còn ôm đao trong tay, nhìn như đang ngủ, nhưng khi lại gần thì không cảm nhận được một chút hơi thở nào trên người hắn ta.
Tô Oanh kiểm tra nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ trong hang tương đối thấp. Trước khi đi ngủ, nàng đắp miếng sưởi ấm lên người hai người, tránh cho bọn họ bị cảm lạnh lúc nửa đêm, ấy thế mà bây giờ thi thể đã hoàn toàn lạnh lẽo. Nếu miếng sưởi ấm không cảm nhận được dấu hiệu của sự sống thì hiệu quả sẽ lập tức biến mất. Nhiệt độ sẽ không biến mất ngay lập tức mà chỉ từ từ tiêu tan, điều này chứng tỏ hắn ta đã chết ít nhất hai giờ. .
Tô Oanh kiểm tra tình trạng cơ thể, ngoài một số vết xước nhỏ, trên người quan sai không có vết thương nào khác.
"Đặt hắn ta nằm xuống."
Chu Khinh đặt người đàn ông nằm ngửa xuống đất, Tô Oanh cởi hết quần áo trên người hắn ta.
Chu Khinh ngạc nhiên nhìn, nàng ta vốn đã rất bất ngờ khi thấy Hoàng hậu biết võ công, giờ xem ra Hoàng hậu còn biết nhiều hơn những gì nàng ta nghĩ.
Tô Oanh cầm đèn soi toàn bộ cơ thể của tên quan sai, cuối cùng phát hiện được một chấm đỏ trên động mạch ở cổ hắn ta. Chấm đỏ này trông giống như vết muỗi cắn, nhìn chẳng có gì đặc biệt, nhưng nó xuất hiện trên động mạch nên Tô Oanh không thể không nghi ngờ.
Ngay lúc Tô Oanh đang cẩn thận quan sát, Chu Khinh bỗng nhiên phát ra tiếng kêu nhỏ, cả người nhảy dựng lên.
Tô Oanh ngẩng đầu nhìn thấy một con côn trùng màu đỏ đang bị Chu Khinh lắc nhẹ, rớt xuống đất.
Nàng ta rút con dao găm từ thắt lưng ra rồi đâm con côn trùng vào khe đá.
"Hóa ra là nó."
"Là nhện độc." Chu Khinh kinh ngạc nhìn con côn trùng trên mặt đất.
Tô Oanh rút con dao găm ra, cau mày nhìn con nhện trên đó: "Đây không phải là nhện, nó chỉ là một loại côn trùng có hình dạng giống con nhện, nó gọi là đỉa độc."
Nàng đã từng nhìn thấy nó vào mùa mưa năm đó. Ở thành Thiên Khôi, hộ phá của thành từng nói với nàng rằng thứ này gọi là đỉa độc, trông giống con nhện, nhưng cơ thể của nó giống như một con đỉa. Nó có thể lặng lẽ ẩn nấp trên thân động vật, sau đó tiêm độc tố vào cơ thể con mồi, khiến cơ thể của con mồi bị tê liệt trong một thời gian ngắn, từ đó nó đạt được mục đích ký sinh.
Nói cách khác, nó không có ý định giết chết con mồi, nhưng đỉa độc không biết rằng chất độc của nó có thể gây tử vong. Hơn nữa, vị trí nó chọn lại là động mạch của quan sai.
Sau khi độc tố tiến vào động mạch chủ sẽ nhanh chóng truyền đi khắp cơ thể, ước tính thời gian từ khi trúng độc đến lúc chết không quá nửa khắc.
Tô Oanh lục lọi khắp người hắn ta nhưng không tìm thấy gói thuốc đuổi côn trùng mà nàng đưa cho bọn họ trước khi đi ngủ.
Ở nơi hoang dã như thế này, Tô Oanh không thể ngủ yên được. Nàng chắc chắn là mình đã chuẩn bị đầy đủ, nếu có gói thuốc đó, côn trùng và rắn thông thường sẽ không thể đến gần hắn ta. Thế nhưng nàng lục tìm mãi mà không thấy trên người hắn ta có gói thuốc nào.
Dù gì thì bây giờ người đó đã chết, có nói gì cũng đã muộn, dù sao thì hắn ta chết là vì dẫn đường cho nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận