[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 923: Nhớ Lời Ngươi Nói (1)


Chương 923: Nhớ Lời Ngươi Nói (1)
Chương 923: Nhớ Lời Ngươi Nói (1)
Chương 923: Nhớ Lời Ngươi Nói (1)
Sau một hồi thở dốc, Tô Oanh đứng dậy quan sát tình hình xung quanh, nhìn khu rừng này có vẻ không thiếu nước, chỉ là không biết nơi này có cách chân núi phía Lạc Thành xa lắm không.
"Chu Khinh, ngươi đi nhặt củi khô về đây, hơ khô quần áo trước đã, đừng để ngã bệnh."
Chu Khinh không nghi ngờ gì, quay người đi nhặt củi.
Tô Oanh tiến vào không gian, lấy máy bay không người lái từ trên giá xuống.
Nàng cho máy bay không người lái cất cánh, màn hình trên tay hiển thị tình hình xung quanh, nhưng độ cao chưa đủ, nàng tiếp tục cho máy bay bay lên cao hơn, cho đến khi nó vượt qua hơn tán cây, mới điều khiển máy bay tiến về phía trước.
Máy bay không người lái đi thêm một đoạn nữa, Tô Oanh tiếp tục tăng độ cao, cho đến khi trên màn hình xuất hiện một con đường mòn, nàng lại xoay bộ điều khiển, để máy bay tiến theo hướng con đường đó.
Máy bay không người lái bay dọc theo đoạn đường, hình như có thể thấy được bóng người đi tới phía này trên màn hình.
Tô Oanh vội điều khiển máy bay không người lái trốn vào trong rừng cây lặng lẽ chờ đợi những người đó đi qua, nàng muốn biết, rốt cuộc con đường này dẫn tới đâu.
Nàng cho máy bay không người lái tìm kiếm biển chỉ dẫn xung quanh, xem thử con đường này thông với nơi nào.
Chẳng bao lâu sau, máy bay không người lái đã quay được một tấm biển, trên tấm biển chỉ dẫn có ghi mấy chữ Lạc Thành, đây là con đường dẫn tới Lạc Thành.
Trong lúc đưa máy bay không người lái trở về, Tô Oanh cũng tính toán khoảng cách giữa hai người họ với con đường đó.
"Nương nương?"
Tô Oanh quay đầu, thấy Chu Khinh ôm một bó củi đứng dưới gốc cây.
Tô Oanh nghe thấy tiếng thì lập tức cất điều khiển từ xa đi: "Ngươi đi nhặt thêm một ít nữa về, để ta tìm cách đánh lửa."
"Vâng, nô tỳ đi ngay."
Sau khi cất máy bay không người lái vào không gian, Tô Oanh nhảy xuống dưới tàng cây dùng bật lửa châm lửa đốt củi.
Khi Chu Khinh quay lại, thấy Tô Oanh đã hơ khô quần áo trên người xong xuôi rồi.
"Tới đây sưởi ấm trước đi, tránh bị cảm lạnh."
"Vâng."
Chu Khinh hong khô quần áo của mình trên ngọn lửa, chớp mắt một cái đã thấy Tô Oanh như thể đang làm ảo thuật, đã lấy ra một bọc thịt khô từ trên người.
Dường như nhận ra nghi vấn của nàng ta, Tô Oanh vừa xỏ thịt khô vào nhanh cây, quay đều trên lửa, vừa nói: "Lúc ngươi rơi xuống nước ta đã bắt được bọc hành lý, lương khô bị nước cuốn đi rồi, nhưng thịt khô thì vẫn còn."
Chu Khinh thấy lời giải thích này rất hợp tình hợp lý, cho nên cũng không nghĩ ngợi gì thêm.
"Nương nương, tiếp theo chúng ta sẽ đi như thế nào? Quay lại đường cũ ư?"
Tô Oanh lắc đầu: "Tiếp tục đi về phía trước xem sao, nơi này có nguồn nước, ta muốn biết khoảng cách từ đây đến Lạc Thành là bao xa."
Khi đi vào động, Tô Oanh đã dặn những người chờ ở bên ngoài trước, nếu ba ngày sau hai người không ra ngoài thì để bọn họ quay trở lại Lạc Thành trước.
Sau khi ăn no, Tô Oanh dập tắt đống lửa rồi dẫn Chu Khinh đi theo hướng máy bay không người lái bay ban nãy.
Khu rừng này rất nhiều cây cối rậm rạp, khác hẳn với lúc họ đi vào.
Có lẽ vì có nguồn nước, nên động vật nhỏ trong rừng cũng nhiều hơn.
Chu Khinh thực sự rất ngờ vực, không hiểu tại sao Tô Oanh lại đến đây, nơi này tiềm ẩn quá nhiều nguy hiểm không ai biết rõ, không phải là nơi một mẫu nghi thiên hạ nên tới thiết hiểm [1].
[1] Chỉ hành động sắp đặt nơi hiểm yếu để thực hiện công sự.
Mới đi ra được một lúc, Chu Khinh đã cảm thấy đầu nặng mà chân nhẹ, tay chân mỏi nhừ, ngay cả Tô Oanh trước mắt cũng trở nên mờ ảo không rõ.
Chu Khinh thầm than một tiếng không ổn, chẳng lẽ nàng ta lại sắp đổ bệnh rồi sao?
Dù sao nàng ta cũng vừa rơi xuống nước bị lạnh, chỉ là nàng ta vẫn thực sự không thể hiểu nổi, sao cơ thể mình lại yếu ớt đến thế, hơi động một cái là lại đổ bệnh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận