[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 928: Lỡ Mất (2)


Chương 928: Lỡ Mất (2)
Chương 928: Lỡ Mất (2)
Chương 928: Lỡ Mất (2)
"Ngươi là ai, rốt cuộc ngươi là kẻ nào!" Hắc y nhân cầm đầu đau đớn đến mức khuôn mặt tràn đầy tử khí, nhìn Tô Oanh với ánh mắt căm hận, muốn xé xác ăn thịt nàng, vậy nhưng lại chẳng thể làm được gì.
"Tổ tông nhà ngươi, cút!"
"Bốp" một cái, cú đập cuối cùng, cây gậy gỗ Tô Oanh đánh xuống làm xương ngực vỡ tan, đâm xuyên qua tim hắn ta.
Hắc y nhân mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Những tên còn lại dù không đến nỗi thê thảm như vậy nhưng cũng tàn tạ không kém.
Có điều, Tô Oanh không lấy mạng chúng ngay mà chỉ đập gãy xương đùi của bọn chúng, sống chết ra sao đều dựa vào vận may của chúng.
Nàng không tự tay giết người, đã rất khoan dung rồi, dù sao cũng là do chính bọn chúng tự chọc vào nàng trước.
Tô Oanh quay lại chỗ đống lửa, thấy nồi canh đã đổ hết xuống đất, lửa giận trong lòng lại bốc lên. Nàng vội vàng cất nồi rồi rời đi, sợ nếu ở lại thêm chút nữa sẽ không kiềm chế được mà tiễn cả lũ bọn chúng lên Tây Thiên.
Tô Oanh vừa mới rời đi, Tiêu Tẫn vừa lúc cùng quan sai đi tới.
Tiêu Tẫn nhanh mắt nhìn thấy đống lửa và canh cá đổ trên mặt đất.
Hắn đưa tay sờ thử nhiệt độ, thấy trên đống củi vẫn còn hơi nóng, chứng tỏ người mới rời đi chưa được bao lâu.
Tiêu Tẫn đứng dậy nhìn xung quanh, thoáng thấy có bóng người đang cựa quậy vùng vẫy ở phía xa.
Hắn cau mày đi tới, sau bụi rậm là một đám người mặc hắc y nằm la liệt.
Trong số những hắc y nhân này, có kẻ đã chết, còn lại khá nhiều vẫn còn sống, chỉ là kẻ nào kẻ nấy cũng đều kêu rên đau đớn, có vẻ như sống không bằng chết.
Tiêu Tẫn tới bên một tên còn sống kiểm tra thương thế trên người hắn ta, khi hai tay sờ vào chân hắn ta, phát hiện toàn bộ xương đùi đã vỡ nát, chân mềm nhũn.
Đồng tử Tiêu Tẫn co lại, hắn túm cổ áo hắc y nhân nọ, hỏi: "Ai làm các ngươi bị thương thành như vậy?"
Hắc y nhân chỉ còn lại hơi thở mong manh, bị Tiêu Tẫn túm cổ, suýt nữa đã chết luôn.
Hắn ta nhìn Tiêu Tẫn, khóc không ra nước mắt, người bọn chúng tìm kiếm bao lâu nay, gian khổ như vậy, vậy mà cuối cùng lại xuất hiện khi bọn chúng sắp chết.
"Nói!" Tiêu Tẫn thấy hắn ta vẫn im lặng không lên tiếng, lại giơ tay siết chặt cổ hắn.
Chuyện này không liên quan gì đến bí mật không thể nói, hắc y nhân khàn giọng mở miệng: "Là, là một nữ nhân."
"Nàng ấy đang ở đâu, đi hướng nào?"
Hắc y nhân chật vật xoay đầu, gật một cái theo hướng Tô Oanh rời đi."Bên kia, đi bên kia."
Vừa dứt lời, người áo đen cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí huyết cuồn cuộn,"phụt" một ngụm máu phun ra, hoàn toàn không còn sức lực.
Tiêu Tẫn vẫn mở mắt cho người mặc đồ đen, đứng dậy nhìn về hướng hắn ta chỉ.
Từ những dấu vết nhỏ còn sót lại trên mặt đất, có thể thấy rằng mọi người đã rời đi theo hướng này.
Hai quan sai nhìn thấy Tiêu Tẫn đi vòng vèo rồi lại quay lại, liền đuổi theo nói: "Đại nhân, nếu ngài đi hướng này thì quay lại thôi. Nếu đi xuống, ngài sẽ đến được con đường mà chúng ta đã lên núi."
Tiêu Tẫn nói: "Cứ đi theo."
Thấy Tiêu Tẫn nhất quyết muốn đi nên bọn họ cũng chỉ chấp nhận số phận là đuổi theo, chỉ hy vọng vị đại nhân này nhìn thấy bọn họ vất vả như vậy thì khi trở về có thể nói lời tốt đẹp cho bọn họ trước mặt Ngụy đại nhân, có thể tăng thêm tiền lương hàng tháng.
Tô Oanh vừa rời khỏi tầm mắt của người đàn ông mặc đồ đen liền lấy chiếc xe mô tô năng lượng không khí ra, nàng có thể thoải mái hơn mà không cần lãng phí thể lực.
Nàng đi đường như ngày hôm qua, vừa đi vừa đánh dấu, khi băng qua một gò núi nhỏ, nàng cảm nhận độ ẩm không khí rõ ràng có thay đổi, không khí trở nên khô hanh hơn.
Tô Oanh nhìn một cái cây cổ thụ che trời, nàng dừng lại và tạo một ký hiệu của riêng mình ở trên cây, sau rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận