[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 929: Thời Không Giao Nhau (1)


Chương 929: Thời Không Giao Nhau (1)
Chương 929: Thời Không Giao Nhau (1)
Chương 929: Thời Không Giao Nhau (1)
Nàng đi phía trước, Tiêu Tẫn đuổi theo phía sau, dọc đường đi, Tiêu Tẫn cũng tìm được một ít ký hiệu do nàng để lại.
Tiêu Tẫn nhìn ký hiệu trên cây, ngực không nhịn được nhảy kịch liệt!
Ký hiệu mà Tô Oanh để lại gồm có hai biểu tượng, một cái uốn lượn quanh co như rắn, một cái thì trông giống như cái chén, trước đây Tô Oanh đã nói với hắn rằng cái này là tượng trưng cho cô!
Tô Oanh còn sống!
Tiêu Tẫn hoàn toàn không muốn dừng lại, hắn dùng khinh công một đường đuổi theo, nhưng khi đuổi kịp được một ký hiệu thì hắn phát hiện ký hiệu trước mặt đã không thấy.
Hắn tìm kiếm xung quanh một vòng cũng không tìm thấy thêm ký hiệu nào nữa.
Sắc mặt Tiêu Tẫn nghiêm trọng, Tô Oanh chả lẽ có thể biến mất vào trong không khí sao?
Tô Oanh thực sự đúng là...
Tô Oanh lúc này đang ở trong không gian ăn cơm, may mắn là trong không gian dự trữ rất nhiều vật tư, muốn ăn uống gì cũng có, chỉ sợ nàng không ăn thôi, đồ ăn ở trong này cũng đủ cho nàng ăn được một khoảng thời gian.
Sau khi ăn xong nàng ra khỏi không gian, vừa vặn lại cùng Tiêu Tẫn tách ra.
Tiêu Tẫn không tìm thấy ký hiệu của Tô Oanh ở phía trước, nên tưởng rằng nàng đã lượn vòng trở về nên hắn cũng vòng về lại.
Tuy nhiên, Tô Oanh vẫn tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng trước mặt trời lặn cũng từ màn ảnh máy bay không người lái cũng thấy được con đường nhỏ.
Nhưng con đường nhỏ này không phải là con đường mà họ đã đi lên núi.
Tô Oánh đi đến con đường nhỏ, nâng máy bay không người lái lên cao nhất, trong ánh hoàng hôn buông xuống, nàng nhìn thấy Lạc Thành ở cách đó không xa.
Thật đúng là để cho nàng lượn vòng ra được.
Tô Oanh không vội tiến về phía trước mà tìm một nơi để dừng chân, mở bản đồ vẽ chi tiết về các khu vực xung quanh Lạc Thành ra, dựa vào vị trí của mình mà đánh dấu khoảng cách từ sơn động tới đây.
Sau khi đánh dấu xong, bước tiếp theo phải giao cho những người có chuyên môn.
Tô Oanh hài lòng cất bản đồ đi, đêm nay nàng không muốn ăn cá, nàng muốn ăn thịt bò.
Trong không gian có thịt bò đã được chia nhỏ, nàng chỉ cần lấy thịt bò ra là được.
Nàng nhớ Hạ đại thúc từng nói, phần ngon nhất của con bò là phần thịt bắp đùi, ăn rất mềm mà lại không hề đai chút nào, vì có thể cho mình ăn no, Tô Oanh lấy ra mấy cái que rồi dùng dao gọt đi, sau đó đi kiếm ít củi nổi lửa nấu cơm.
Những nguyên liệu nấu ăn tốt thường chỉ cần những phương pháp nấu ăn đơn giản nhất.
Nàng bắt đầu dùng nồi để đun nước, nước vừa sôi, Tô Oanh liền ném thịt bò vào nồi, nàng thầm đếm 10 giây rồi nhấc nồi ra khỏi kệ, sau đó kẹp thịt bò ra ngoài.
Nàng múc một ít nước tương cay ở trong lọ do Hạ đại thúc làm ra bát, nhúng thịt bò đã nấu chín vào nước chấm rồi cắn một ngụm, Tô Oanh vô cùng thỏa mãn.
Ăn một miếng thịt bò vào miệng xong, ăn lương khô cũng thấy có vị hơn.
Tô Oanh ăn gần hết một nồi thịt bò.
Sau khi ăn xong, nàng ngồi dựa vào thân cây ợ một cái, thoải mái ợ ra một hơi.
Người ta ăn no thì dễ dàng buồn ngủ, Tô Oanh nhìn sắc trời thì dự định vào không gian ngủ một giấc, chờ sau khi tỉnh lại thì sẽ chạy vào thành.
Tô Oanh đứng dậy dập tắt lửa, xác định không còn ngọn lửa nào thì mới trở về không gian.
Ngay lúc ngọn lửa được dập tắt, một vài bóng người bước về phía này.
Vừa rồi Tiêu Tẫn ngửi thấy mùi khói lửa, hắn lần theo mùi đó để tìm tới đây, nhưng hắn đã đến muộn một bước, người đã rời đi.
Tiêu Tẫn sờ vào đống lửa, nhưng còn chưa có động vào mà đã bị nhiệt độ cao buộc cho rút lui.
Tiêu Tẫn chậm rãi đứng dậy, lông mày gần như xoắn lại thành chữ xuyên.
"Đại nhân, đường núi ban đêm quá nguy hiểm, đại nhân vì sao không tìm chỗ đặt chân đã?" Hai quan sai đi theo Tiêu Tẫn một đường, người đã mệt đến ngất ngư, thật sự không thể đi được nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận