[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 930: Thời Không Giao Nhau (2)


Chương 930: Thời Không Giao Nhau (2)
Chương 930: Thời Không Giao Nhau (2)
Chương 930: Thời Không Giao Nhau (2)
Tiêu Tẫn liếc nhìn bọn họ, gật đầu một cái: "Chúng ta đặt chân ở chỗ này đi."
"Vâng, vâng? Tại sao ở đây còn có một đống lửa? Trước đó có người từng qua đây sao? Xem xem thổi một chút thì có làm cho đống lửa này nổi lên được không, đêm trên núi vẫn khá lạnh."
Quan sai nhặt một ít củi ở gần bỏ vào, sau đó cẩn thận đốt cháy ngọn lửa lên.
"Đại nhân, ngài ăn chút gì đó đi."
Tiêu Tẫn cầm lấy lương khô ăn, hắn nghĩ là mình đi nhanh hay là đi chậm hơn, tại sao mình không thể đuổi kịp được.
"Đại nhân, ngài ngủ một chút đi, tiểu nhân nhất định sẽ đứng canh cho ngài."
Tiêu Tẫn ừ một tiếng, nhưng hắn cũng không thực sự ngủ thiếp đi, chẳng qua là hắn chỉ ngồi xếp bằng tĩnh tọa dưỡng thần.
Tô Oanh không bao giờ nghĩ tới là giữa nàng và Tiêu Tẫn chỉ có cách nhau một cái không gian.
Tiêu Tẫn ở bên ngoài ngồi đến khi trời sáng thì mới mở mắt ra.
"Nơi này là đâu?"
Quan sai nghe thấy giọng nói của Tiêu Tẫn thì giật mình tỉnh lại: "A? Hồi bẩm đại nhân, đây là con đường chúng ta đi khi lên núi, nhưng nơi chúng ta lên núi gần Lạc Thành hơn, nơi này xa hơn một chút."
Tiêu Tẫn nhìn về hướng Lạc Thành, chẳng lẽ nàng muốn trở lại thành? Nàng đã giải quyết mọi việc ở đây xong rồi sao?
Nghĩ đến đây, Tiêu Tẫn dự định quay về thành nhìn một chút.
"Được rồi, vậy chúng ta quay về thành."
Quan sai nghi hoặc không thôi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, hắn ta vội vàng đi trước dẫn đường.
Trong không gian, Tô Oanh ngáp một cái ngồi dậy.
Hai con sói con nhìn thấy Tô Oanh tỉnh lại liền đi tới củng vào người nàng, gầm gừ như muốn nàng chơi đùa với mình.
Tô Oanh buồn cười trêu chọc bọn nó, nắm đuôi bọn nó xoay vòng vòng, sau đó ăn chút gì đó rồi mới đi ra khỏi không gian.
Nàng đang định rời đi, nhưng trong nháy mắt phát hiện ra ngọn lửa nàng đốt tối qua vẫn đang tỏa ra khói trắng.
Đáng đúng, rõ ràng hôm qua khi nàng bước vào không gian đã dập tắt ngọn lửa, cho dù lúc đó chưa dập tắt hoàn toàn, nhưng đến sáng nay cũng không thể cháy được.
Nàng bước tới kiểm tra nhiệt độ của ngọn lửa, rõ ràng là đống lửa mới tắt không lâu, nàng nhìn dấu chân xung quanh, chắc chắn đêm qua đã có người dừng chân ở đây.
Ai sẽ đến một nơi hoang vu như này vào ban đêm chứ?
Vì lý do an toàn, Tô Oanh thu hồi phương tiện di chuyển của mình, định cưỡi ngựa trở về.
Tô Oanh phóng lên ngựa và chạy về phía bên kia của con đường nhỏ, xét theo địa hình do máy bay không người lái gửi đến ngày hôm qua, ở đây còn có một con đường nhỏ khác có thể quảy trở lại Lạc Thành nhanh hơn.
Lạc Thành, bên trong quan phủ.
Sau khi trở về thành, Ngụy Trung Minh ăn ngủ không yên, hắn ta không rõ thân phận của Tiêu Tẫn, muốn hối lộ Tiêu Tẫn nhưng lại lo đối phương sẽ không ăn cái này, nếu hành động hấp tấp thì sẽ để lại manh mối.
"Đại nhân, xin ngài đừng đi lòng vòng nữa. Ngài làm cái đầu này của thần sắp hôn mê rồi."
Ngụy Trung Minh trừng to mắt: "Đều là các ngươi làm việc không tốt, bằng không bổn quan phải lo lắng như vậy ư?"
"Vâng, vâng, đại nhân, đúng vậy, tất cả đều là tiểu nhân vô dụng, nhưng ngài đừng lo quá, không phải là có tin tốt truyền đến sao?"
Ngụy Trung Minh nghi hoặc dừng lại, hỏi: "Tin tức tốt gì?"
"Chính là Chu cô nương Chu Tưởng Dung đó, nàng ấy thật sự đã chữa khỏi bệnh dịch!"
"Cái gì? Thật sao? Ngươi có chắc không?" Ngụy Trung Minh nghi ngờ tai của mình có vấn đề, nếu không thì làm sao hắn ta có thể nghe được những lời khó tin như vậy?
"Đúng vậy đại nhân, cực kỳ chuẩn xác! Tính đến hôm nay, nhiều bệnh nhân nặng trong thành đã hoàn toàn bình phục, hiện tại còn đang nháo nhào đòi về nhà đấy".
Ngụy Trung Minh vẫn chưa tin, trong lịch sử bệnh dịch cũng không dễ chữa như vậy, ít thì vài tháng lâu thì đến vài năm, thậm chí mười năm, giờ mới có mấy ngày, chẳng lẽ Chu Tưởng Dung là thần tiên hạ phàm?
"Bổn quan đi xem chút." Hắn ta cũng không tin tà ma.
Quản gia dẫn Ngụy Trung Minh đến ngôi miếu đổ nát nơi bệnh nhân được canh giữ trong thành, vừa ra khỏi cửa đã thấy rất nhiều bệnh nhân chặn cửa kêu to ầm ĩ.
"Chúng ta đã tốt rồi, chúng ta muốn đi ra ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận