[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 93: Đi Đâu Mới Có Thể Tìm Được Ngươi (1)


Chương 93: Đi Đâu Mới Có Thể Tìm Được Ngươi (1)
Chương 93: Đi Đâu Mới Có Thể Tìm Được Ngươi (1)
Chương 93: Đi Đâu Mới Có Thể Tìm Được Ngươi (1)
"Vừa rồi Vương phi đột nhiên tỉnh lại, ban đầu vẫn tốt, cũng không biết làm sao lại đột nhiên hộc máu, Vương gia muốn Tô cô nương lập tức đi qua nhìn xem."
Nha hoàn mới vừa nói xong, ngẩng đầu đã không thấy tăm hơi bóng người Tô Oanh đâu, nàng ta duỗi dài cổ nhìn về phía trước, đã thấy Tô Oanh đã đến ngoài sân của Mã Vương phi.
Tô Oanh đi vào trong buồng, đã thấy Mã Vương tức giận đằng đằng nhìn nàng: "Không phải ngươi nói ngươi cắt bỏ ổ bệnh của Vương phi lúc sau nàng sẽ không có việc gì sao, sao hiện tại nàng lại hộc máu!"
Mã Vương dâng lên tức giận, thiếu chút nữa nước miếng phun lên trên mặt Tô Oanh.
"Vương gia đừng nóng vội, đợi ta xem xét sau đó tức giận cũng không muộn."
Tô Oanh tiến lên xem xét tình huống của Mã Vương phi, phát hiện tần suất tin của bà ấy hơi thất thường.
"Sau khi Vương phi tỉnh lại đã làm cái gì? Là ai hầu hạ Vương phi?"
Hai thị nữ run rẩy quỳ đến trên mặt đất: "Là, là bọn nô tỳ hầu hạ Vương phi, sau khi Vương phi tỉnh lại cái gì cũng không nói, chỉ là đột nhiên hộc máu."
Mắt phượng của Tô Oanh trầm xuống: "Không có khả năng, khẳng định là Vương phi đã bị kích thích mới có thể như vậy, nói, rốt cuộc các ngươi nói gì với Vương phi?"
Mã Vương lạnh lùng nhìn hai thị nữ: "Nếu hôm nay các ngươi không nói thật, bổn vương sẽ bầm thây vạn đoạn các ngươi!"
"Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, là Mã di nương, là Mã di nương bảo nô tỳ nói với Vương phi, nói Vương phi là tàn hoa bại liễu, Vương gia không có khả năng yêu thương bà ấy... A!"
Thị nữ lời kia còn chưa nói xong, đã bị Mã Vương đá một chân phun ra một ngụm máu tươi.
"Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng."
Vẻ mặt Mã Vương đầy sát khí: "Kéo đi ra ngoài, loạn côn đánh chết sau đó ném đến hậu viện cho chó ăn."
"Vâng."
Thị vệ vào nhà, kéo hai thị nữ ra ngoài.
Một lát, trong viện đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Mã Vương không để người che miệng các nàng, cũng là đang giết gà dọa khỉ, để đầu óc người trong viện đều thanh tỉnh chút.
Cũng may lúc trước Tô Oanh đã nghĩ đến các loại khả năng, cho nên khi tới đã chuẩn bị thuốc ở hòm thuốc, nàng lấy thuốc từ hòm thuốc ra lại đưa lưng về phía Mã Vương tiêm vào cho Mã Vương phi, tình huống của Mã Vương phi mới dần ổn định lại.
Nhưng vì để ngừa vạn nhất, Tô Oanh vẫn cảm thấy ban đêm canh ở chỗ này, xác định Mã Vương phi đã thoát khỏi nguy hiểm nàng rời đi cũng không muộn.
Khi Tư Mã Thần vào nhà, đã thấy Tô Oanh chống đầu dựa vào ghế trên ngủ.
Hắn nhẹ giọng đi qua, kéo ghế ngồi xuống ở đối diện nàng, đây cũng là lần đầu tiên hắn đánh giá Tô Oanh gần vậy.
Nhìn nàng hơi gầy ốm, mặt nho nhỏ trứng ngỗng, một đôi lông mày cũng không tinh tế, nhu mỹ giống nữ tử tầm thường, mà là chứa anh khí ở đỉnh mày, cái mũi thẳng thắn tinh xảo, một đôi môi đỏ nhạt, chợt vừa thấy không tính là khuynh thành kinh diễm, nhưng nhìn kỹ lại càng thêm khiến người trầm mê.
Khi Tư Mã Thần nhìn đến nghiêm túc, bỗng dưng đối diện với cặp mắt phượng sáng như sao trời kia, hắn bị dọa sợ, nhanh dời tầm mắt đi.
"Tô cô nương tỉnh, vừa rồi tại hạ tiến vào thấy Tô cô nương đang nghỉ ngơi nên không muốn kinh động ngươi, đêm qua khiến Tô cô nương bị liên luỵ."
Tô Oanh lúc trước là thật sự ngủ rồi, nhưng khi Tư Mã Thần tiến vào nàng đã tỉnh, làm một chiến tướng chút lòng đề phòng này vẫn phải có, chỉ là nàng không nhận thấy được ác ý ở trên người Tư Mã Thần, lúc này mới lười mở mắt, ai ngờ tiểu tử này nhìn chằm chằm vào nàng, nàng muốn nhắm mắt dưỡng thần cũng đều không được an ổn.
"Bệnh này của vương phi là không chịu nổi một chút kích thích, mặc dù là hoàn toàn khôi phục sau phẫu thuật, cũng cố gắng đừng tức giận, bằng không bệnh tình có thể lại tái phát lần nữa."
Tư Mã Thần vẻ mặt nghe dạy bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận