[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 931: Nàng Trở Lại


Chương 931: Nàng Trở Lại
Chương 931: Nàng Trở Lại
Chương 931: Nàng Trở Lại
"Hãy để chúng ta ra ngoài, chúng ta không còn bị bệnh nữa. Nếu chúng ta đã khỏe, các ngươi vẫn nhốt chúng ta với những người bị bệnh, lỡ chúng ta bị nhiễm bệnh lần nữa thì sao?"
"Đừng gây sự, đoàng hoàng một chút!" Các quan binh cố gắng hết sức để ngăn chặn việc này, nếu không có nhiều người hơn thì bệnh nhân đã ùa ra ngoài rồi.
Ngụy Trung Minh nhìn trận thế này thì vội vàng trốn xa hơn chút, hắn ta nói với quản gia: "Đi tìm đại phu hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra."
"Vâng."
Quản gia đi tới cửa lớn tiếng hô: "Mọi người cũng đừng nóng nảy, Ngụy đại nhân tới thăm mọi người. Ngụy đại nhân nói chỉ cần đại phu xác nhận mọi người đã khỏi bệnh thì mọi người có thể tự mình rời đi."
Ngay khi quản gia vừa hô xong, các bệnh nhân kia liền tỉnh táo lại.
"Đại phu đâu? Hãy đi tìm tất cả các đại phu bên trong, đại nhân muốn gặp bọn họ ".
Quân lính đi vào tìm người, chỉ trong chốc lát sau, có mấy đại phu đi theo bước ra.
"Tham kiến đại nhân."
Ngụy Trung Minh xua tay, gấp gáp nói: "Những người đó thật sự không còn bệnh sao? Họ đều khỏi bệnh rồi à?"
Các đại phu trố mắt nhìn nhau, một đại phu già có bộ râu hao râm ngập ngừng mở miệng: "Mấy thảo dân cũng không thể nắm chắc chắn được, nhưng dựa theo mạch đập thì đúng là không còn gì đáng ngại nữa."
"Hãy nói rõ một chút."
"Đại nhân, chính là mấy thảo dân nhìn không ra là bọn họ có vấn đề gì."
Ngụy Trung Minh cau mày không nói gì, thật sự tốt lên rồi sao?
Nhưng hắn ta vẫn không tin tưởng lắm, hắn ta lại đi tìm mấy đại phu để khám lại, những đại phu đó đều nhất trí là không còn vấn đề gì nữa.
"Tốt hết rồi?"
Ngụy Trung Minh vui mừng, bệnh chưa tới nửa tháng đã khỏi, đây có thể nói là độc nhất vô nhị ở nước Sở!
"Lập tức đi mời Chu cô nương đến cho bổn quan, bổn quan nhất định sẽ thưởng lớn."
Vừa dứt lời, một hộ vệ đã chạy đến chỗ Ngụy Trung Minh và nói: "Đại nhân, Hoàng hậu nương nương đã trở lại."
Lông mày Ngụy Trung Minh giật giật: "Người đã trở lại? Làm sao trở về?"
Hộ vệ nói: "Người cưỡi ngựa trở về."
Ngụy Trung Minh trừng mắt nói: "Bổn quan hỏi là có phải người bị bắt trở về?"
Hộ vệ lắc đầu: "Không phải, là tự mình cưỡi ngựa trở về."
Ngụy Trung Minh không hiểu nổi, không phải có người đến bắt nàng sao? Chẳng lẽ không bắt được?
"Đi, chúng ta về phủ trước."
"Vâng."
Tô Oanh cưỡi ngựa trở về, sau khi vào thành còn lấy xe ngựa chở thi thể tướng quân và Chu Khinh đang ngủ mê man vào.
Sau khi trở về phủ, nàng nhờ hộ vệ liên lạc với người nhà của nàng ta, sau đó đưa Chu Khinh trở về nhà.
Thu xếp xong mọi việc, nàng chạy vào bếp rồi vào không gian lấy nước, đun một xô nước lớn chuẩn bị tắm rửa, mấy ngày nay nàng không được tắm rồi.
Ngụy Trung Minh vội vàng quay về, người trong nhà nói với hắn ta rằng Tô Oanh đang tắm.
Ngụy Trung Minh cười lạnh một tiếng, người dân không có nước để uống, nhưng nàng lại dám ngạo mạn như vậy: "Đi, bao vây khách viện nơi nàng ở lại, tuyệt đối không cho nàng ra ngoài." Hắn ta sẽ đợi Tiêu Tẫn quay lại rồi bắt ba ba trong lọ.
Tô Oanh đóng cửa phòng lại, cởi quần áo xong thì thoải mái ngâm mình trong nước nóng, lúc cơ thể được bao bọc trong nước nóng, nàng liền thoải mái thở ra một hơi.
Nàng dựa vào mép thùng, hưởng thụ nhắm mắt lại.
Sau khi Ngụy Trung Minh phái người vây quanh khách viện, hắn ta đợi trong thư phòng, rất có thể trong năm nay hắn ta sẽ làm nên đại sự, thứ nhất là bắt được hoàng hậu giả, thứ hai là sẽ nói cho Tiêu Tẫn biết hắn ta đã giải quyết được dịch bệnh!
Nghĩ đến đây, bước chân của Ngụy Trung Minh trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Đại nhân, vị đại nhân tới từ kinh thành đã trở lại."
Trên mặt của Ngụy Trung Minh không giấu được nụ cười: "Trở về là tốt, trở về là tốt."
Hắn ta vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy đôi mắt đen sáng quắc của Tiêu Tẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận