[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 934: Trân Bảo Hiếm Có (1)


Chương 934: Trân Bảo Hiếm Có (1)
Chương 934: Trân Bảo Hiếm Có (1)
Chương 934: Trân Bảo Hiếm Có (1)
Hai tay nàng di chuyển dọc theo lưng hắn, đầu ngón tay dò theo dọc sống lưng hắn, mà nàng có thể dễ dàng chạm vào từng xương sườn lộ ra, dáng người của Tiêu Tẫn trước đây chắc chắn gầy khi mặc quần áo, nhưng khi cởi quần áo lại có da có thịt, nhưng bây giờ, trung y vốn mặc lên người vừa vặn nay lại trông như hơi rộng rãi đối với hắn.
Tô Oanh đau lòng, sao hắn lại gầy như vậy?
Bên ngoài khách viện.
Ngụy Trung Minh không ngừng đi tới đi lui, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía phương hướng của viện, nhưng hắn ta không dám tùy tiện đi vào, cũng không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
"Đại nhân, sao lâu như vậy mà bên trong cũng không có động tĩnh gì?" Vừa rồi nghe thấy có tiếng động, bây giờ lại không có tiếng động, có lẽ vị đại nhân kinh thành này đã xảy ra chuyện gì rồi!
"Nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ nhất định sẽ kêu cứu. Cứ chờ một chút!" Ngụy Trung Minh cũng có chủ ý cẩn thận, nếu Tô Oanh đi theo Tiêu Tẫn, vậy hắn ta sẽ có thể đổ thêm nhiều trách nhiệm cho Tô Oanh!
"Nguỵ đại nhân, vị Chu cô nương kia tới."
Ngụy Trung Minh lại liếc nhìn khách viện, nói với người ngoài viện: "Các ngươi đều ở chỗ này canh giữ, nếu bên trong có động tĩnh thì đi vào cứu người."
"Vâng."
Ngụy Trung Minh giao phó xong liền đi đến thư phòng.
Tiêu Tẫn ngủ đến tận khuya mới mơ màng tỉnh dậy.
Việc đầu tiên hắn làm khi mở mắt là siết chặt tay lại để chắc chắn rằng người trong vòng tay mình vẫn còn đó.
Tô Oanh vẫn luôn không ngủ, nên nàng liền yên lặng nằm trong lòng hắn, nhìn hắn mở mắt rồi nói: "Chàng tỉnh rồi à?"
Tiêu Tẫn cảm thấy điều đẹp đẽ nhất trên đời chắc chắn là giọng nói của Tô Oanh.
"Tỉnh rồi" Hắn không nhớ mình được ngủ như thế này bao lâu rồi.
"Tinh thần khá hơn chưa?"
"Ừ."
"Mau đứng dậy đi, còn nhiều việc phải giải quyết."
Tô Oanh vỗ vỗ hắn, nàng muốn nhanh chóng trở về kinh gặp bọn trẻ càng sớm càng tốt, sau đó nhờ Hạ đại thúc chuẩn bị thật nhiều đồ ăn cho Tiêu Tẫn ăn để bồi bổ, dạo này hắn gầy quá.
Tiêu Tẫn không ngờ mình đã ước gì thời gian có thể dừng lại vào lúc này, mình cứ vĩnh viễn ở bên Tô Oanh mãi mãi.
Nhưng Tô Oanh nói nàng đói nên hắn đành phải dậy.
Nàng vừa ngồi dậy, tấm vải trên người Tô Oanh tuột ra, lộ ra khung cảnh xuân.
Tô Oanh cảm thấy lồng ngực chợt lạnh, nàng ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen càng ngày càng trầm của Tiêu Tẫn.
Tô Oanh nhướng mày, sau đó nàng nhớ ra vừa rồi nàng ra ngoài không mặc quần áo.
Nàng muốn đứng dậy lấy quần áo, nhưng bị Tiêu Tẫn dùng sức kéo nàng lại rồi lấn người lên.
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, cẩn thận như thể đang phẩm định một báu vật quý hiếm, hoàn toàn khác với hành vi điên cuồng và bá đạo trước đây.
Trái tim nóng bỏng trong lòng Tô Oanh dường như bị phá vỡ ngay lập tức, nàng trở tay ôm hắn, tận hưởng khoảnh khắc thân mật này.
Vào khoảnh khắc đan xen vào nhau, nàng mới phát hiện rằng tất cả những khao khát nhớ nhung bị đè nén trong lòng đều bùng phát, lúc này nàng chỉ muốn hòa nhập vào cơ thể hắn.
Mưa gió kiểu diễm hồi lâu mới dừng lại, Tiêu Tẫn quyến luyến hôn lên lưng nàng, muốn lưu lại ấn ký của hắn trên toàn thân nàng.
"Ta đi lấy quần áo."
Hắn đứng dậy đi vào tịnh thất lấy quần áo sạch ra.
Tô Oanh muốn vươn tay đón lấy, nhưng lại bị hắn tránh được.
"Ta làm."
Tô Oanh sau một buổi vận động cũng mệt mỏi nên dứt khoát để hắn làm.
Tiêu Tẫn rũ mắt xuống, động tác nhẹ nhàng điêu luyện, dường như hắn không cảm thấy làm như vậy có gì không ổn.
"Bọn trẻ ổn chứ?"
"Ừ."
Tô Oanh có chút lo lắng, dù sao nàng cũng không ngờ Tiêu Tẫn lại trở thành bộ dạng như thế này.
Mới vừa rồi ôm hắn mà nàng thấy hắn gầy quá.
"Có ăn nhiều cơm không?"
"Ừ."
"Chúng ta mau trở về đi."
"Được."
Hai người mặc quần áo xong, Tiêu Tẫn lại đeo mặt nạ rồi bọn họ bước ra khỏi khách viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận