[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 937: Nàng Ta Không Phải Đã Chết Rồi Sao (2)


Chương 937: Nàng Ta Không Phải Đã Chết Rồi Sao (2)
Chương 937: Nàng Ta Không Phải Đã Chết Rồi Sao (2)
Chương 937: Nàng Ta Không Phải Đã Chết Rồi Sao (2)
Tô Oanh tin tưởng ở mọi thời đại đều sẽ có những người hiểu biết rộng rãi, nhưng nàng vẫn có phần hoài nghi một căn bệnh truyền nhiễm có tính lây lan cao như vậy có thể được chữa khỏi trong thời gian ngắn như vậy, căn nguyên của bệnh còn được ngăn chăn.
"Hồ sơ bệnh án đâu, đơn thuốc điều trị đâu? Đưa cho ta xem một chút."
Chu Tưởng Dung vội vàng ngẩng đầu liếc nhìn Tô Oanh: "Hồi bẩm nương nương, tiểu nữ không mang theo bệnh án trên người, toa thuốc tiểu nữ có thể viết ra cho nương nương."
Tô Oanh để nàng viết, còn Ngụy Trung Minh lại nhờ quan sai đi lấy hồ sơ bệnh án.
Chu Tưởng Dung viết đơn thuốc đưa cho Tô Oanh, Tô Oanh đọc đơn thuốc liền biết là thuốc chữa bệnh tim.
"Ngươi tên là gì?"
"Tiểu nữ là Chu Tưởng Dung."
"Thân thế bối cảnh"
"Cha của tiểu nữ là Bá An Hầu, tiểu nữ là đích đại tiểu thư của phủ Bách An Hầu."
Tô Oanh hỏi một câu, Chu Tưởng Dung cũng đáp một câu, dáng vẻ ôn nhu lễ phép, nhưng lại không đủ khéo léo để khiến người ta cho rằng nàng là người có mưu đồ.
Tiêu Tẫn lông mày khẽ động: "Bá An Hầu phủ đã ở kinh thành bao đời nay, sao ngươi lại đến Lạc thành?"
Thế gia giàu có nào lại cho phép con gái chưa chồng của mình đi một nơi xa một mình như vậy?
Nghe vậy, Chu Tưởng Dung mím môi nói: "Hồi bẩm đại nhân, tháng trước là ngày giỗ của mẫu thân tiểu nữ. Mẫu thân tiểu nữ là người Lâm Thành, sau khi mẫu thân qua đời, xương cốt của bà được đưa về Lâm Thành. Tiểu nữ nhớ nhung mẫu thân của mình nên hàng năm đều đến Lâm Thành tế bái, thỉnh thoảng sẽ ở lại vài ngày, sau đó nghe nói Lạc Thành có dịch bệnh nên muốn tới xem một chút."
Lời nói của nàng ta tuy khôn rõ ràng nhưng lại tiết lộ rất nhiều tin tức, phụ nữ xuất giá tòng phu, sau khi chết tự nhiên sẽ chôn cất trong mộ nhà trượng phu mình, không có đạo lý gì mà quay về nhà mẹ đẻ cả, trừ khi có một số lý do không muốn người biết được.
Trong lúc hỏi đáp, quan sai cầm bệnh án trở về.
"Nương nương, bệnh án đã tới."
Tô Oanh lấy bệnh án ra đọc kỹ.
Hồ sơ bệnh án này có một số phiên bản của đại phu, nư vậy Tô Oanh có thể hiểu rõ hơn về các triệu chứng thực sự của chứng bệnh.
Trong lúc nhất thời, âm thanh duy nhất trong phòng thư phòng chỉ là tiếng Tô Oanh lật trang sách, không có ai phát ra âm thanh.
Đọc xong, trong lòng Tô Oanh đã ước lượng đại khái được, nàng đóng sổ bệnh lại và nói: "Các bệnh nhân đều đã khỏi bệnh hết rồi?"
"Hồi bẩm nương nương, cũng tám chín phần mười rồi ạ."
Tô Oanh khẽ cau mày: "Điều ta muốn là một câu trả lời chính xác, có hoặc không."
Ngụy Trung Minh vội vàng liếc nhìn quản gia bên cạnh, quản gia hiểu ý, nhanh chóng nói: "Hồi bẩm nương nương, đã khỏi rồi. Trong chiều hôm nay thì mọi chuyện đã ổn hết rồi."
Để đảm bảo an toàn, Tô Oanh dự định đến thăm những bệnh nhân đã khỏi bệnh, để cho Ngụy Trung Minh chuẩn bị xe.
Ngụy Trung Minh không dám trái lời, lập tức yêu cầu quản gia làm theo lời nàng nói.
Tô Oanh đứng dậy, liếc nhìn Chu Tưởng Dung: "Ngươi đi theo ta."
"Vâng."
Ngoài cửa phủ chỉ có một chiếc xe ngựa đậu, trong khoảng thời gian này mọi người trong phủ đều rất bận rộn, những gì có thể dùng được đều đã dùng hết, chiếc xe ngựa này cũng là Ngụy Trung Minh thường sử dụng, hắn ta cũng không nỡ để cho dùng chung.
Tiêu Tẫn đỡ Tô Oanh lên xe, sau đó mình cũng đi lên theo, Ngụy Trung Minh cũng muốn lên xe, nhưng khi nhìn thấy cặp mắt đen láy của Tiêu Tẫn, hắn ta lập tức lùi lại.
Chu Tưởng Dung cụp mắt xuống, ngồi xuống cạnh người đánh xe, không có ý định lên xe.
Sau khi Tiêu Tẫn đóng cửa xe lại, xe ngựa chậm rãi khởi động.
Tiêu Tẫn nắm tay Tô Oánh, kéo nàng vào lòng mình, hắn không thích thân phận nguỵ trang của mình, không thể lại gần nàng trước mặt người khác.
Tô Oanh tựa vào trong ngực Tiêu Tẫn, ngồi ở lòng hắn càng thoải mái hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận