[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 938: Ngươi Nói Không Tính (1)


Chương 938: Ngươi Nói Không Tính (1)
Chương 938: Ngươi Nói Không Tính (1)
Chương 938: Ngươi Nói Không Tính (1)
"Bá An Hầu phu nhân bây giờ là kế thất sao?"
Tiêu Tẫn suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là vậy."
Trong kinh thành tràn ngập quý tộc, Bá An Hầu Phủ thực sự không có thứ hạng cao, chỉ là một gia tộc hạng ba, thế hệ này của Bá An Hầu Phủ hiện tại cũng chỉ là một chức quan không lớn không nhỏ lục phẩm. Nếu thế hệ Chu Tưởng Dung không đào tạo được người có tài thì tước vị Hầu Phủ này sẽ bị thu hồi, khi đó tước hiệu Bá An Hầu chỉ có thể truyền thừa ba đời, nếu không có chiến công lớn sau ba thế hệ, tước vị sẽ bị thu hồi bất cứ lúc nào.
Nhìn vào những thông tin mà Chu Tưởng Dung tiết lộ trong lời nói của nàng ta, có thể thấy nàng ta có lẽ là người không được sủng ái ở nhà.
Nhưng Tô Oanh không quan tâm đến điều này, nàng muốn biết là nang ta làm cách nào có thể chữa khỏi bệnh trong thời gian ngắn như vậy.
Tô Oanh chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu chợt hiện lên một ký ức rõ ràng, nàng ngồi thẳng dậy.
Tiêu Tẫn thấy thế, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Lông mày Tô Oanh tối sầm lại, nàng khẽ nói: "Không phải nàng ... đã chết rồi sao?"
Vẻ nghi ngờ trong mắt Tiêu Tẫn càng thêm sâu: "Chết? Ai chết?"
Tô Oanh đưa tay chỉ về phía cửa xe, Tiêu Tẫn lập tức hiểu ý, hạ giọng nói: "Chu Tưởng Dung?"
Tô Oanh thực ra cũng không hoàn toàn chắc chắn.
Nàng nhớ lúc rời kinh thành cùng với những bản vẽ, nàng gặp phải một cô nương bất ngờ xông ra đường, lúc đó nàng ta bị tấn công và ngã xuống đất, khi nàng bước tới kiểm tra tình hình thì cô gái bị ngã trên mặt đất đó đã tắt thở.
Nhưng thời gian của nàng lúc đó rất cấp bách, đi rất vội vàng, nàng chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt người phụ nữ, không xác định người đó có chính là Chu Tưởng Dung ngồi ngoài xe không.
Bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy khuôn mặt quả thực rất giống, nhưng nàng sờ được mạch của nàng ta và chắc chắn rằng mạch đã ngừng đập và người đó đã chết.
"Có phải là ta vội vã rời đi nên đã phạm sai lầm không?" Tô Oanh nghĩ rằng nàng có thể hỏi những mật vệ đang bí mật đi theo nàng về chuyện này, họ đi phía sau nàng, nếu thật sự có người chết ở trên đường, họ chắc chắn sẽ có phát hiện.
Tiêu Tẫn sau khi nghe xong thì cảm thấy sự tình có chút kỳ lạ, nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Tô Oánh, dù có lo lắng đến đâu, nàng cũng sẽ không bao giờ phạm sai lầm về việc một người còn sống hay đã chết.
"Sau khi trở về, ta sẽ nhờ mật vệ gửi tin về để tra hỏi."
"Ừ."
Đường phố Lạc Thành vẫn vắng tanh, xe ngựa chạy êm ru trên đường, chẳng mấy chốc họ đã đến bên ngoài ngôi chùa đổ nát nơi bệnh nhân tạm trú.
Xe ngựa dừng lại, Tiêu Tẫn và Tô Oanh xuống xe.
Quan sai nhìn thấy Nguỵ Trung Minh cưỡi ngựa đi cùng tới, vội vàng tiến lên hành lễ.
"Đại nhân."
Ngụy Trung Minh hỏi: "Hiện tại tình huống bên trong thế nào?"
Quan sai nói: "Hồi bẩm đại nhân, mọi người bên trong đang nháo nhào đòi về nhà, nói rằng họ đã khỏi bệnh".
"Mở cửa đi, bổn cung vào xem một chút." Vì để ngừa vạn nhất, Tô Oanh và Tiêu Tẫn lấy mảnh vải từ trong tay quan sai ra, bịt miệng và mũi lại.
Dưới sự trấn áp của quan sai, những kẻ gây rối đã bị nhốt ở hậu viện, phần lớn mọi người vẫn đang ở trong đại sảnh của ngôi chùa đổ nát.
Khi đám người Tô Oanh đến gần, những người đó kích động rối rít đi tới bên cửa sổ nhìn về phía trước: "Đại nhân, đại nhân, chúng ta đã hoàn toàn bình phục, cầu xin đại nhân để chúng ta trở về đi."
"Đúng vậy đại nhân, tất cả chúng ta đều đã tốt rồi."
"Mở cửa đi, đưa hai người ra ngoài."
"Vâng."
Ngụy Trung Minh sai quan sai dẫn hai người ra ngoài.
Tô Oanh để cho bọn họ cùng nàng ngồi xuống ghế đá, hai người nhìn Tô Oanh với vẻ mặt bất an, không biết Tô Oanh định làm gì bọn họ.
"Chớ khẩn trương, Bổn cung chỉ là kiểm tra thân thể các ngươi hồi phục thế nào thôi, ngồi xuống đi."
Hai người nghe lời ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận