[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 942: Mạng Sống Hay Tiền Tài Quan Trọng Hơn? (1)


Chương 942: Mạng Sống Hay Tiền Tài Quan Trọng Hơn? (1)
Chương 942: Mạng Sống Hay Tiền Tài Quan Trọng Hơn? (1)
Chương 942: Mạng Sống Hay Tiền Tài Quan Trọng Hơn? (1)
Trong thư phòng.
Tiêu Tẫn triệu tập tất cả quan viên lớn nhỏ của Lạc Thành tới, từ đêm qua đến giờ, hắn yêu cầu từng người giải thích rõ ràng về tình hình hiện tại ở Lạc Thành.
Những tiểu lại này đều biết Tiêu Tẫn là quan viên cấp cao của kinh thành, nên không dám lỗ mãng, đều giải thích cặn kẽ ngọn ngành cho Tiêu Tẫn.
Hạn hán ở Lạc Thành vẫn chưa được kiểm soát nư cũ, nếu trời không mưa thì hạn hán sẽ tiếp tục kéo dài tiếp, ảnh hưởng đến ngày càng nhiều người dân ở các khu vực xung quanh, đây là vấn đề cấp bách cần được giải quyết .
Sau khi hiểu rõ tình hình ở Lạc Thành, Tiêu Tẫn chỉ yêu cầu bọn họ chuẩn bị thêm địa điểm để chứa những nạn dân có thể tiếp tục đi đến Lạc Thành, con phải đảm bảo cho người dân có đủ thức ăn nước uống.
Sau khi thương nghị xong, Tiêu Tẫn yêu cầu các quan viên lui về hết, chỉ còn lại Ngụy Trung Minh.
Hai mắt Ngụy Trung Minh sáng lên, hắn ta tưởng Tiêu Tẫn sẽ giao cho hắn ta một nhiệm vụ quan trọng.
"Đại nhân, nếu ngài có bất kỳ phân phó nào khác, chỉ cần nói, hạ quan nhất định sẽ đem hết toàn lực đi làm"
Tiêu Tẫn gõ gõ đầu ngón tay lên bàn, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vô cùng: "Hoàng hậu nói Nguỵ đại nhân có ý định tham ô lương thực của triều đình."
Đầu gối Ngụy Trung Minh mềm nhũn, quỳ xuống nói: "Hạ quan đáng chết, hạ quan chỉ là bị mê muội đầu óc thôi đại nhân. Van cầu đai nhân ở trước mặt hoàng hậu nói vài lời tốt, cũng lưu cho thần một cái mạng chó, cho dù có làm trâu làm ngưa thì hạ quan cũng sẽ làm"
Tiêu Tẫn nhẹ nhàng thở ra một hơi, giữa lông mày có chút xoắn xuýt, Ngụy Trung Minh thấy thế thì nghĩ là còn có triển vọng, càng khẩn cầu nói: "Đại nhân, một hạt lương thực trong hang động đó ta cũng chưa chạm vào một hạt nào, hạ quan sẽ đưa đại nhân đi mang những lương thực kia đi ra ngoài"
Tiêu Tẫn ngước đôi mắt đen láy lên nói: "Quan lương không phải đã bị đốt rồi sao? Nếu đại nhân muốn đền bù sai lầm của mình thì ít nhất cũng nên bổ sung lại quan lương đã bị thiêu huỷ kia chứ? Nếu không bổn quan cũng không thể nói giúp gì được ở trước mặt nương nương."
"Nguỵ đại nhân thấy có đúng không?"
Ngụy Trung Minh khiếp sợ mở trừng mắt ra, tưởng mình nghe nhầm.
Hắn ta ngập ngừng nói: "Đại nhân, những quan lương đó... có phải là nhiều quá, ta sợ rằng trong thời gian ngắn như vậy ta không thể góp được nhiều lương thực như vậy được."
Tiêu Tẫn bưng tách trà trên bàn uống nhanh một ngụm: "Lúc tới đây nghe rất nhiều lời đồn không tốt đối với Nguỵ đại nhân. Nghe nói ở Lạc Thành xảy ra hạn hán đã hơn một năm, mà triều đình lại không nhận được tin tức gì, đến lúc đó Nguỵ đại nhân nên giải thích chuyện này với hoàng thượng như thế nào đây?"
Sắc mặt Ngụy Trung Minh tái nhợt, không nói nên lời.
Một bên là tiền, một bên là mạng sống, cái gì nhẹ nhàng hơn, cái nào quan trọng hơn, Ngụy Trung Minh có thể cân nhắc được!
Mặt Ngụy Trung Minh nhăn nhó dập đập trên mặt đất: "Đại nhân yên tâm, cho dù hạ quan không ăn không uống, hạ quan cũng sẽ cố gắng hết sức để giải quyết chuyện này. Xin hãy cho hạ quan một chút thời gian."
"Ba ngày. Sau ba ngày, ta muốn nhìn thấy tấm lòng hối cải của Ngụy đại nhân trong kho lương thực ".
"Ba ngày..."
Tiêu Tẫn nhướng mi hỏi: "Lâu quá?"
Ngụy Trung Minh vội vàng lắc đầu: "Không, không, chỉ ba ngày, chỉ ba ngày thôi!"
"Đi đi."
"Vâng, hạ quan cáo lui, hạ quan cáo lui."
Lúc Tiêu Tẫn trở lại khách viện, Tô Oanh đã ra khỏi thành, nàng vẫn muốn ra ngoài thành kiểm tra xem có bệnh nhân nào chưa khỏi bệnh hay không.
Nhưng kết quả khiến nàng bất ngờ, tất cả các triệu chứng của bệnh nhân đều biến mất, mọi người trở lại bình thường, không có bệnh nhân mới nào cả trong và ngoài thành, virus dường như xuất hiện rồi lại tự dưng biến mất vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận