[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 943: Mạng Sống Hay Tiền Tài Quan Trọng Hơn? (2)


Chương 943: Mạng Sống Hay Tiền Tài Quan Trọng Hơn? (2)
Chương 943: Mạng Sống Hay Tiền Tài Quan Trọng Hơn? (2)
Chương 943: Mạng Sống Hay Tiền Tài Quan Trọng Hơn? (2)
Từ góc độ y học mà nói, điều đó về cơ bản là không thể xảy ra trong hoàn cảnh như vậy được, trừ khi đường lây truyền của bệnh là tự ngăn chặn được.
"Nương nương, nhóm người đầu tiên mương nương muốn kiểm tra bệnh đều đã chết."
"Chết hết?"
"Đúng vậy, về cơ bản không có bệnh nhân nào sống sót trước khi được Chu tiểu thư chữa trị. Chỉ cần xuất hiện triệu chứng, trên căn bản họ sẽ chết trong vòng ba đến năm ngày."
Tỷ lệ tử vong của căn bệnh này cao đến đáng sợ."Xác chết ở đâu? Xác của những người chết vì căn bệnh này ở đâu?"
"Đốt rồi chôn rồi ạ."
"Được chôn ở đâu?"
Chu Khinh đi tìm quan sai hỏi thăm, một lúc sau, quan sai dẫn Tô Oánh đến một ngọn núi hoang, mơ hồ có thể nhìn thấy một vùng đất rộng lớn vừa mới cải tạo ở sườn núi phía trước.
Tô Oanh ra hiệu cho quan sai mang xẻng tới, sau đó yêu cầu mọi người lui về một nơi tương đối xa ở phía sau, sau đó đeo mặt nạ phòng độc đi đào.
Một, hai hoặc ba xác chết cháy được đào lên.
Những xác chết này chắc chắn đã bị đốt nhiều lần, những xác chết đã cháy đen, Tô Oanh đeo găng tay vào và gạt ra, phát hiện toàn bộ nội tạng của các xác chết đều đã bị đốt cháy.
Với xác chết bị đốt như thế này, rất khó tìm thấy thứ gì hữu ích từ đó, nhiều chất đã trải qua những thay đổi về chất trong quá trình đốt đi đốt lại nhiều lần.
Tô Oanh lại đào thêm mấy cái xác, tình trạng còn tệ hơn những cái trước, gần như bết bát hết cả, xương bị cacbon hóa đến mức khi xẻng chạm vào thì vỡ thành từng mảnh.
Nàng vẫn chưa chịu phục, rồi lại tiếp tục tìm hiểu, cuối cùng nàng cũng tìm được một người khác với những cái kia.
Dựa vào hình dáng cơ thể còn sót lại, đây hẳn là một thi thể nữ, không, chính xác hơn, đây là một phụ nữ đang mang thai.
Tô Oanh cau mày, thi thể đã bị đốt cháy đến mức không thể nhận dạng mặt mũi, nhưng trong bụng nàng vẫn còn sót lại một ít nội tạng, có thể là do thai nhi, nàng lấy ra một cái túi lớn, đặt thi thể vào đó, sau đó nhân lúc mọi người không chú ý thì đặt thi thể vào không gian.
Chu Khinh đứng sau rừng cây vươn cổ nhìn, nếu không phải Tô Oanh ra lệnh tử mệnh thì không ai có thể đến gần nàng, nàng ta sẽ muốn đi tới giúp đỡ.
Các quan sai đứng bên cạnh có sắc mặt không quá tốt, đều dùng vải bịt chặt miệng và mũi, dù vậy, họ vẫn ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc ở bên kia.
Tô Oanh đào trong hai tiếng, thấy mặt trời sắp lặn nên nàng dừng lại, chôn thi thể đã đào lại, sau đó xịt thuốc khử trùng toàn thân rồi đi đến chỗ bọn Chu Khinh.
"Chúng ta đi thôi, trở về thành nhân lúc trời chưa tối."
"Vâng."
Sau khi Tô Oanh trở lại phủ, Tiêu Tẫn đã đợi nàng ở khách viện.
"Nương nương đã đi đâu vậy?"
Tô Oanh nói: "Ta đi đào xác ở ngoài thành, muốn xem đây là loại bệnh quái quỷ gì."
Tiêu Tẫn nghe vậy cau mày nói: "Quá nguy hiểm." Bọn họ còn chưa tìm ra được bệnh này lây truyền như thế nào, những thi thể đó đều mang chất độc, lỡ như bị nhiễm bệnh thì sao?
Tô Oanh không tranh cãi, chỉ nói: "Lần sau ta sẽ chú ý."
Tiêu Tẫn muốn tiến lên, lại vô tình nhìn thấy Chu Khinh đứng bất động trong phòng: "Ngươi đi ra ngoài trước đi."
Chu Khinh không nhúc nhích nhìn Tô Oánh, nàng ta luôn cảm thấy thái độ của vị đại nhân này đối với Hoàng hậu không đúng, hoàn toàn không có sự tôn trọng của bề tôi đối với Hoàng hậu!
Tô Oanh nghĩ Tiêu Tẫn có chuyện muốn nói với nàng nên nói Chu Khinh mang bữa tối đến.
Trước khi rời đi, Chu Khinh cảnh giác liếc nhìn Tiêu Tẫn một cái, sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Tẫn ngồi xuống bên cạnh Tô Oanh, cho dù trên mặt có đeo mặt nạ, Tô Oanh cũng có thể biết được hắn đang rất khó chịu: "Sau khi người của công bộ đến, chúng ta sẽ trở về kinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận