[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 945: Ta Có Thể Giúp Ngươi (2)


Chương 945: Ta Có Thể Giúp Ngươi (2)
Chương 945: Ta Có Thể Giúp Ngươi (2)
Chương 945: Ta Có Thể Giúp Ngươi (2)
Tiêu Tẫn biết nàng đang lo lắng tình hình trong kinh: "Có Tĩnh Quốc công ở đó, trong triều tạm thời sẽ không có gì đáng ngại. Ngựa chiến thêm roi, mấy ngày nữa là người có thể đến rồi."
Trước đập nước Thương Giang và nạn hạn hán ở Lạc Thành cũng khiến Tiêu Tẫn nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, hoàng quyền trung ương vẫn còn quá ít kiềm chế đối với chính quyền địa phương, nếu không Ngụy Trung Minh đã không bạo gan như vậy, dám có tâm tư với quan lương của triều đình.
Một lỗ hổng lớn như vậy có thể xảy ra ở một công trình quan trọng như đập Thương Giang, nạn tham nhũng thật khiến người ta tức giận sôi máu, nếu không tìm ra cách cân nhắc giữa ưu và nhược điểm thì nước Sở về lâu dài khó có thể phát triển. Đây là vấn đề mà hắn cần phải suy nghĩ với tư cách là vua của một nước.
Tô Oanh biết quyết định của Tiêu Tẫn sẽ không dễ dàng thay đổi, cho nên nàng chỉ có thể cố gắng thu xếp mọi chuyện ở đây trước khi rời khỏi Lạc thành.
Tiêu Tẫn sẽ giải quyết hạn hán, trong khi Tiêu Tẫn đang bận rộn thì Tô Oanh đi vào không gian để đào xác và nghiên cứu nó.
Thi thể đã hoá thành than, rất khó để nghiên cứu ra được gì từ đó, từng chi tiết đều phải suy đi nghĩ lại nhiều lần, nên cho dù nàng nghiên cứu từ sáng đến tối, Tô Oanh vẫn không phát hiện được gì nhiều.
Ngụy Trung Minh cũng sứt đầu mẻ trán, Tiêu Tẫn yêu cầu hắn ta trong vòng ba ngày phải lấy được hết quan lương, cùng ngày đó hắn ta tìm đến những thương nhân có quan hệ với mình, yêu cầu họ phải hết sức tìm kiếm lương thực cho hắn ta.
Nhưng những thương nhân này không biết có nhận được tin tức gì không, đều cảm thấy Ngụy Trung Minh không nghi ngờ gì sẽ phải chết, cho nên chỉ ứng phó với hắn ta ở bề ngoài, phái người tới gửi một hai trăm bao lương thực, sau đó thì không có chuyện sau đó nữa.
Quan lương có tận hơn mười ngàn bao, gửi một lượng nhỏ như vậy cũng không đủ số lẻ nữa!
"Bọn thương nhân hèn hạ này, thua thiệt chút thì không chịu làm, trước muốn nhờ vả bổn quan thì khúm núm như một con chó, bây giờ bổn quan có chút cầu cạnh thì trốn hết." Ngụy Trung Minh tức giận nói, mắt nhìn một ngày đã trôi qua mà hắn ta chỉ thu được chưa đến ba nghìn bao lương thực, phần còn lại lấy ở đâu? Cho dù hắn ta có cử người đến thành lân cận để mua thì vẫn chưa đủ!
Lúc này, người hầu đi tới cửa, thông báo nói: "Đại nhân, Chu cô nương muốn gặp ngài."
Ngụy Trung Minh nhướng mày, hắn ta không biết lúc này Chu Tưởng Dung tới làm gì, nhưng ít nhất hắn ta cũng được coi là có công lao của nàng ta, có lẽ vào thời khắc mấu chốt có thể cứu được mạng hắn ta, liền để người hầu dẫn vào.
Chu Tưởng Dung vẫn mặc váy xanh lam, thần sắc điềm tĩnh dịu dàng: "Tiểu nữ thình an đại nhân"
Ngụy Trung Minh tâm tư nhiễu loạn xua tay: "Chu tiểu thư dậy đi, không biết lúc này Chu tiểu thư muốn gặp bổn quan là có chuyện gì?"
Chu Tưởng Dung liếc nhìn quản gia trong phòng, nói: "Tiểu nữ có chuyện muốn nói riêng với đại nhân."
Ngụy Trung Minh hiểu ý, yêu cầu mọi người trong phòng lui ra ngoài.
Sau khi cửa thư phòng đóng lại, hắn ta nói: "Ngươi có lời gì cứ nói đi"
"Ta biết hiện tại đại nhân đang gặp một chút phiền toái, tiểu nữ bất tài, ngược lại có một biện pháp có thể giúp đại nhân."
Ánh mắt Ngụy Trung Minh sắc bén, cười lạnh nói: "Bổn quan gặp phải loại phiền toái gì?"
Đối mặt với ánh mắt hung ác của hắn ta, Chu Tưởng Dung vẫn bình tĩnh nói: "Tiểu nữ cảm thấy, cho dù những thương nhân đó không có mười nghìn bao, cũng có thể lấy ra được tám nghìn. Chỉ là bọn họ cho rằng đại nhân đã thất thế, bọn họ không sẵn sàng vì một người mà làm hại lợi ích của mình."
"Làm sao ngươi biết được chuyện này?"
Chu Tưởng Dung mỉm cười nói: "Sau khi đại nhân gặp những thương nhân đó, dọc đường bọn họ đã nói chuyện rất nhiều, tiểu nữ cũng nghe được từ miệng bọn họ, hiện tại tiểu nữ đã có biện pháp khiến bọn họ ngoan ngoãn giao lương thực ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận