[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 947: Kim Bài Miễn Tử (1)


Chương 947: Kim Bài Miễn Tử (1)
Chương 947: Kim Bài Miễn Tử (1)
Chương 947: Kim Bài Miễn Tử (1)
"Đại nhân, ngài không cần yêu cầu quốc công làm gì cả, chỉ cần đem quốc công ra, cho bọn họ biết phía sau ngài có một đại nhân vật như Tĩnh Quốc công, nếu như Tĩnh Quốc công có thể bảo vệ được ngài thì ngài sẽ vẫn là Lạc Thành chủ, bọn họ còn dám đặc tội ngài sao?"
Ngụy Trung Minh cảm thấy Chu Tưởng Dung nói có lý, hắn ta trước đây chưa từng nghĩ tới, về phần làm sao để những thương nhân kia tin rằng hắn ta còn có núi dựa như Tĩnh Quốc công, đó là việc của hắn ta.
"Đã để cho Chu cô nương phí tâm rồi."
Chu Tưởng Dung nhẹ nhàng nói: "Đại nhân yên tâm. Hoàng thượng và hoàng hậu sẽ không lấy mạng đại nhân đâu."
Sắc mặt Ngụy Trung Minh lại thay đổi, hắn ta lại nhìn Chu Tưởng Dung, một thiếu nữ trẻ tuổi làm sao có thể biết được những bí mật này?
"Mục đích của Chu cô nương là gì, cứ việc nói ra."
"Tiểu nữ cũng không có sở cầu gì, chỉ nghe nói Lạc Thành sản xuất ra nhiều cây bông vải, trong nhà tiểu nữ không được trưởng bối sủng ái nên nghĩ đến việc chiêu mộ một số môn sinh để chừa cho mình một đường lui. Tuy nhiên, việc kinh doanh bông vải ở Lạc Thành hiện tại do Hạ gia nắm giữ, nếu đại nhân có thể giao cửa kinh doanh này cho tiểu nữ nắm giữ, ta có thể đảm bảo tính mạng của đại nhân sẽ được an toàn."
Ngụy Trung Minh chưa bao giờ tưởng tượng được Chu Tưởng Dung lại có chủ ý với bông vải.
Lạc Thành quả thực sản xuất ra nhiều cây bông vải, có thể nói, toàn bộ nước Sở ít nhất một phần ba bông vải đều được sản xuất tại Lạc Thành, bông vải ở đây có chất lượng cao, về cơ bản là cung cấp cho các phủ thế gia quý tộc cùng phú thương, nếu như có thể bắt được sản nghiệp này thì sau này sẽ có dòng tiền ổn định chảy vào túi mình.
Chu Tưởng Dung nói ra yêu cầu này quả thực là khẩu vị rất lớn.
"Đại nhân, ngài hãy suy nghĩ một chút, nếu chuyện này có thể thành được, từ nay về sau chúng ta sẽ như châu chấu cột vào sợi dây, lùi lại vạn bước mà nói, nếu đại nhân sau khi ngài bị cách chức, tiểu nữ có thể bảo đảm đại nhân nửa đời sau giàu giang phú quý, dõi mắt toàn thành này, trử tiểu nữ ra thì đại nhân còn có thể tín nhiệm ai được nữa? Nhân lúc ngài vẫn còn chức quan thì nhanh chóng làm xong chuyện này, nếu không đợi mấy người hoàng hậu phục hồi lại tinh thần rồi chú ý đến chuyện bông vải, như vậy thì không còn kịp nữa đâu"
Sau khi Chu Tưởng Dung rời đi, Ngụy Trung Minh ngồi trên ghế thái sư hồi lâu không nói một lời.
Hắn ta đang suy nghĩ lời nói của nàng ta, hiện tại triều đình đang tập trung vào hạn hán, chưa nghĩ đến bông vải, vốn là nguồn kinh tế chính của Lạc Thành.
Do hạn hán năm nay nên năng suất và thu hoạch bông kém hơn nhiều so với những năm trước, điều này cũng khiến giá bông tăng cao, vốn dĩ hắn ta định giao lô bông này vào tay những người đó như những năm trước, nhưng bây giờ hắn ta phải cân nhắc lại chuyện này chút.
"Quản gia."
Người quản gia đang canh cửa nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước vào phòng: "Đại nhân, ngài có gì phân phó?"
"Đi đưa thư cho Hạ gia, nói cho họ biết Tĩnh Quốc công đã gửi thư cho ta và bảo đảm cho bổn quan, để cho ông ta chuẩn bị năm ngàn bao lương thực chuẩn bi sáng sớm ngày mai sẽ chuyển đến tư gia của ta ở phố Đông."
Quản gia mím môi muốn nói lại thôi, lần trước đến Hạ gia cũng chỉ gửi hai trăm bao thóc tới, mặc dù là nhiều nhất trong số các thương nhân, nhưng sự khác biệt giữa hai trăm bao này và năm nghìn bao cũng không chỉ mọt chút, lúc này Hạ gia sao có thể sẵn sàng ra nhiều bạc như vậy?
"Đại nhân, cái này..."
"Ngươi không cần phải nói gì cả, chỉ cần làm là được."
"Vâng, nô tài sẽ đích thân đến đó một chuyến."
"Ừ."
Ngày hôm sau, Ngụy Trung Minh đợi đến trưa, Hạ gia ngay cả một bao lương thực cũng không gửi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận