[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 948: Kim Bài Miễn Tử (2)


Chương 948: Kim Bài Miễn Tử (2)
Chương 948: Kim Bài Miễn Tử (2)
Chương 948: Kim Bài Miễn Tử (2)
Ngụy Trung Minh nắm chặt nắm đấm, tựa như đã hạ quyết tâm, sai người gọi Chu Tưởng Dung tới.
Chu Tưởng Dung vừa vào phòng, Ngụy Trung Minh lập tức đóng cửa thư phòng lại.
"Nếu ta đồng ý yêu cầu của ngươi, ngươi có thể bảo đảm ta sẽ không chết?" Mặc dù Tiêu Tẫn nói sau khi có được lương thực sẽ cầu xin hoàng hậu tha cho hắn ta, nhưng hắn ta không có xác thực kết quả trước, ai hắn ta cũng không dám tin tưởng.
Chu Tưởng Dung từ trên người lấy ra một cái hà bao, mở ra, bên trong là một kim bài rực rỡ ánh vàng.
"Đây là kim bài miễn tử do tiên hoàng ban cho tổ tiên chúng ta. Trên đời chỉ có một chiếc như thế này. Nếu hoàng thượng thật sự muốn tử hình Ngụy đại nhân, tiểu nữ sẽ lấy ra kim bài này để xin tha tội cho đại nhân"
Ngụy Trung Minh không ngờ Chu Tưởng Dung lại có thứ này, hắn ta cầm lấy kim bào vào trong tay nhìn, kim bài này rất nặng, rõ ràng không phải là giả.
Hắn ta ôm chặt kim bài và đưa ra quyết định cuối cùng: "Được, bổn quan đáp ứng ngươi, sẽ bán lô bông vải đó cho ngươi".
Chu Tưởng Dung nhẹ nhàng nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười điềm đạm: "Đại nhân yên tâm, tiểu nữ sẽ không để ngài thất vọng."
Bông do quan phủ thu được sẽ được quan phủ thông nhất bán, nhưng quan phủ có quyền quyết định bán cho ai.
Nguỵ Trung Minh bán bông cho Chu Tưởng Dung, chỉ cần nàng ta có đủ tiền thì không ai có thể khơi ra sai lầm được.
Hai người lo lắng đêm dài mộng ảo, Chu Tưởng Dung lập tức yêu cầu Ngụy Trung Minh ký khế ước mua bán với mình, tuy nhiên khi giao hàng lại là người khác đến nhận hàng và đưa tiền, nhưng tiền bạc đã tới tay thì chuyện này cũng không có vấn đề gì.
Sau khi giải quyết xong vấn đề bông vải, Ngụy Trung Minh lại tìm đến các thương nhân, đầu tiên hắn ta dùng điểm yếu của họ ở trong tay để uy hiếp họ, sau đó lấy Tĩnh Quốc công ra trấn áp, những thương nhân đó trong lúc nhất thời cũng khó phân biệt được thật giả qua lời nói của hắn ta, nhưng bị Ngụy Trung Minh nắm được điểm yếu thì là thật.
Trước đây thái độ của bọn họ không rõ ràng là vì muốn xem Ngụy Trung Minh có cá chết lưới rách với họ hay không, dù sao điểm yếu đó thì Ngụy Trung Minh cũng có liên quan ở trong đó.
Phải đến đêm hôm đó một thương nhân bị quan sai bắt lại, bọn họ mới thực sự sợ hãi, sáng ngày thứ ba, bọn họ đều thành thật giao lương thực đến địa điểm do Ngụy Trung Minh chỉ định.
Sau khi thu thập đủ lương thực, Ngụy Trung Minh nịnh nọt chạy đến trước mặt Tiêu Tẫn: "Đại nhân, hạ quan cầu tất cả mọi người ở khắp nơi, cuối cùng cũng thu thập đủ toàn bộ lương thực, ngài nhìn một chút, ngài có thể đến gặp hoàng hậu cho hạ quan một lời nói chính xác hay không?"
Tiêu Tẫn nhướng mi, lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngụy đại nhân quả nhiên là người có năng lực, trong triều đình chỉ có nhân tài mới có thể thu thập được lương thực, Ngụy đại nhân không đầy ba ngày đã gom đủ. Bổn quan cũng nói được làm được, cái mạng này của ngươi, bổn quan sẽ bảo vệ được cho ngươi"
Với sự đảm bảo của Tiêu Tẫn, Ngụy Trung Minh thầm thở ra một hơi:"Đa tạ đại nhân."
Tiêu Tẫn dẫn người đến đó, rồi vận chuyển toàn bộ số lương thực về kho lương dự phòng.
Nói cách khác, lương thực ở Lạc Thành này đủ dùng trong vài tháng, nếu kênh dẫn nước trên sông Nam Giang có thể hoàn thành thì việc xây dựng nên bắt đầu trước Tết Nguyên đán, đến lúc đó một nhóm nạn dân thiên tai mới có thể đi làm và số tiền kiếm được sẽ có thể vào thành để mua thức ăn, sau đó công việc kinh doanh trong thành sẽ được khôi phục lại.
Người của công bộ vài ngày sau cũng phi ngựa chạy tới.
Khi những người đó được đưa tới chỗ Tô Oanh, bọn họ đều khiếp sợ không nói nên lời.
Họ đã gặp Tô Oanh và tuyệt đối tin tưởng người trước mặt chính là hoàng hậu.
Thật là kỳ tích, hoàng hậu thực sự vẫn còn sống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận