[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương

Chương 951: Ngươi Mới Là Nguy Hiểm Lớn Nhất (1)


Chương 951: Ngươi Mới Là Nguy Hiểm Lớn Nhất (1)
Chương 951: Ngươi Mới Là Nguy Hiểm Lớn Nhất (1)
Chương 951: Ngươi Mới Là Nguy Hiểm Lớn Nhất (1)
Tô Oanh nhấp một ngụm nước, vẻ mặt không thay đổi: "Ngươi nghe nhầm rồi."
Chu Khinh chớp mắt bối rối, mình có nghe nhầm sao? Động tĩnh đó vào đêm qua còn kéo dài rất lâu.
Vẻ mặt Tô Oanh kiên định nói: "Cũng có thể là chuột cũng không biết chừng."
Chu Khinh gật đầu: "Cũng có thể."
Tô Oanh cảm thấy nha hoàn tai qua nhạy cũng không phải chuyện tốt.
Sau khi tắm rửa xong, thị nữ mang bữa sáng lên.
Thêm một bàn Bát Tiên nữa đã được lấp đầy.
Tuy nhiên, so với bữa tối, bữa sáng tuy có nhiều món nhưng khẩu phần ít hơn nhiều, trên đĩa chỉ có một hoặc hai miếng đồ ăn tinh xảo, Tô Oanh ăn một miếng rồi một miếng, ăn hết mà không hề có một chút áp lực nào.
Ăn sáng xong và nghỉ ngơi một chút, Tô Oanh và những người khác tiếp tục lên đường.
Ngay khi đội ngũ rời khỏi thành, phía sau lại xảy ra chút vấn đề.
"Nương nương, trục xe ngựa của Chu tiểu thư ngày càng bị gãy, chúng ta không thể đi được." Thị vệ bước lên phía trước giải thích tình hình cho Tô Oanh.
Trong toàn đội, ngoại trừ xe tù phía sau, chỉ có hai xe ngựa do Tô Oanh và Chu Tưởng Dung ngồi.
Tô Oanh không muốn chuyện này ảnh hưởng đến tiến độ của đội: "Để nàng lên xe ngựa của bổn cung đi."
"Vâng."
Chu Tưởng Dung và nha hoàn Hân Duyệt lên xe ngựa của Tô Oanh.
Chu Tưởng Dung vẻ mặt có lỗi nói: "Tạ ơn nương nương."
"Ngồi xuống, đi thôi."
Đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước, vẫn với tốc độ chạy như điên không hề dừng lại đó.
Tô Oanh tìm một tư thế tương đối thoải mái trên xe ngựa, sau đó khoanh chân ngồi xuống bắt đầu điều tức, như vậy khi xuống xe thì cơ thể nàng sẽ dễ chịu hơn chút.
Chu Tưởng Dung tựa thật sát vào trong góc, tránh cho vô tình lắc lư bay ra ngoài.
Đội ngũ đến buổi trưa mới dừng lại.
Tô Oanh mở mắt thở ra một hơi, Chu Khinh tiến tới đỡ Tô Oanh đứng dậy nói: "Nương nương, xuống xe để giãn gân cốt đi."
Thật ra Tô Oanh vẫn ổn, nàng đã điều hòa hơi thở, để máu huyết lưu thông khắp cơ thể, so với ngày hôm qua thì nàng thoải mái hơn rất nhiều.
"Được rồi, chúng ta xuống dưới ăn chút gì đã."
Tô Oanh chớp chớp mắt, nhìn thấy sắc mặt Chu Tưởng Dung tái nhợt tựa vào xe, trên đường lắc lư như vậy nàng cũng không chịu nổi những va chạm, huống chi là Chu Tưởng Dung: "Chu tiểu thư không sao chứ?"
Chu Tưởng Dung khó nhọc gật đầu, nhưng vừa mở miệng đã nhanh chóng bịt miệng lại, quay người lao ra khỏi xe nôn mửa.
Tiêu Tẫn xoay người xuống ngựa, liếc nhìn Chu Tưởng Dung đang nôn mửa, nói với Tô Oanh: "Nương nương đi xa chút, chớ ảnh hướng đến khẩu vị của người."
Lưng Chu Tưởng Dung cứng đờ.
Tô Oanh nghe tiếng nôn yếu ớt của Chu Tưởng Dung thì gật đầu một cái: "Ngươi nói đúng, Chu Khinh, lát nữa cho Chu tiểu thư một ít đồ khô."
"Vâng."
Dạ dày của Chu Tưởng Dung đã trống rỗng, cũng không nôn được gì, Hân Duyệt giúp nàng ta ngồi xuống dưới gốc cây gần đó.
"Đại tiểu thư không sao chứ? Chúng ta uống chút nước trước đã."
Chu Tưởng Dung thực sự khó chịu, nàng ta lau sạch sẽ, rồi dùng nước súc miệng, Hân Duyệt lại cho nàng ta ăn một quả mận, lúc này nàng ta mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
"Không biết tại sao hoàng hậu lại vội vàng như vậy, không thể chậm một chút sao? Vào kinh chậm một hai ngày thì sao chứ?"
Hân Duyệt vừa dứt lời, đột nhiên nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Chu Tưởng Dung, sợ đến mức nói: "Nô tỳ đáng chết."
"Hân Duyệt, đó là hoàng hậu nương nương. Lần sau mà để ta nghe ngươi nói lời bất kính với hoàng hậu nương nương nữa thì đừng trách ta trách phạt ngươi."
"Vâng, nô tỳ không dám nữa."
Chu Khinh đứng ở phía sau hai người, nghe hai người nói, nghe được nha hoàn bất mãn với Tô Oanh, nàng ta có chút căm tức, may mắn Chu tiểu thư có thể hiểu rõ.
"Chu tiểu thư vừa mới nôn ói, hoàng hậu thương tiếc Chu tiểu thư, sai nô tỳ mang chút đồ ăn đến cho Chu tiểu thư, tiểu thư ăn chút đi"
Bạn cần đăng nhập để bình luận